Chương 169: Nhà Thám Hiểm Trường Miên (1)
Tiêu Phàm nhìn con vượn lông vàng ngã xuống đất không dậy nổi kia, trong lòng đột nhiên có chút cảm động, không ngờ rằng bản thân đến nơi đây lăn qua lăn lại bấy nhiêu lâu vẫn không giết được con vượn nào, bây giờ cuối cùng ước nguyện cũng được đền bù rồi.
Từ sau khi vào trò chơi này gặp gỡ bọn người Hỗ Nữu, Tiêu Phàm bỗng nhiên cảm thấy bản thây khó khăn lắm mới có thể hài lòng như vậy.
[Hệ thống nhắc nhở: Thành viên đội ngũ Bán Trường Miên thi triển Sức Mạnh Chúc Phúc với bạn.]
Vừa nhận được tin tức hệ thống này, Tiêu Phàm liền phát hiện thanh trường kiếm của mình bỗng sáng lên.
Sức Mạnh Chúc Phúc? Là cái gì vậy?
Đúng rồi, mình vẫn còn chưa kịp hỏi thăm tình hình của Bán Trường Miên sau khi về đội nữa.
Theo lý thuyết thì sau khi cô ấy và Miên Miên trở về đội cấp độ đã cao nhất, đây chắc hẳn là công lao của “Đại mỹ nữ”, hiện tại cô nàng đã mạnh đến mức độ nào nhỉ?
Dù đang suy tư Tiêu Phàm cũng không cẩu thả, một bên vẫn đâm chém, một bên tra tài liệu của Bán Trường Miên.
Rất nhanh, Tiêu Phàm liền phát hiện ra hai tin tức mới.
[Tên kỹ năng: Sức Mạnh Chúc Phúc]
[Loại hình kỹ năng: Chủ động]
[Phẩm chất: Sử thi]
[Hiệu quả: Ban cho mục tiêu sức mạnh chúc phúc, khiến cho lực công kích của mục tiêu gia tăng 20%, duy trì trong 5 phút, thời gian phục hồi 30 giây.]
[Điều kiện sử dụng: Hình dạng tươi sáng của chòm Song Tử]
[Kỹ năng tiêu hao: 50 điểm giá trị pháp lực]
[Điều kiện giải khóa: Có được truyền thừa chòm Song Tử trận doanh Ác Ma]
[Ghi chú: Không có thiện, không có ác, cũng không có Thánh Quang. Chỉ có –– Sức mạnh!]
Cũng giống với hắn, Bán Trường Miên trong quá trình luyện cấp cũng đã giải khóa được kỹ năng mới liên quan đến truyền thừa chòm sao.
Có điều buff Sức Mạnh Chúc Phúc gia tăng công kích cho đồng đội này là dưới dạng ánh sáng của chòm Song Tử, không biết lúc “đại mỹ nữ” bay xuống, Sức Mạnh Chúc Phúc sẽ biến thành dạng kỹ năng như thế nào.
Lúc Tiêu Phàm nhìn thấy kỹ năng tước hiệu mà Bán Trường Miên đang sở hữu, hắn hơi mất bình tĩnh.
[Danh hiệu người chơi: Dạ Trú Lưỡng Nghi]
[Tên kỹ năng: Lưỡng Nghi thức]
[Loại hình kỹ năng: Kỹ năng chủ động]
[Hiệu quả: Hy sinh một nửa lượng HP của bản thân để tiến hành nghi thức hiến tế, triệu hồi ra hình thái tiềm ẩn của kỹ năng, có thể trước trạng thái tiến hành sử dụng tất cả các kỹ năng trạng thái.]
[Kỹ năng tiêu hao: 50% lượng HP]
[Kỹ năng thuộc loại: Kỹ năng tước hiệu]
[Ghi chú: Âm Dương kết hợp, trọn vẹn hình dáng.]
Có lẽ Bán Trường Miên của Quang Ám Lưỡng Trọng Thiên không có nhiều uy lực đến vậy, nhưng sau khi hắc hóa “đại mỹ nữ” của Quang Ám Lưỡng Trọng Thiên đã mạnh đến độ có thể xem như là bug luôn rồi.
Hiện tại Tiêu Phàm chỉ cần nhớ đến nữ ma đầu mặc hắc y chơi hắc hỏa trong lòng liền cảm thấy vô cùng bất an, nếu như nữ ma đầu này còn có thể tự heal tự tăng công kích thì sẽ đáng sợ đến nhường nào!
Cảnh tượng tận thế này, Tiêu Phàm hoàn toàn không dám tưởng tượng đến.
Đồng đội đều đã mạnh lên, đối với Tiêu Phàm mà nói là chuyện tốt, cũng không có gì để lo nghĩ cả.
Thế nên Tiêu Phàm lại nhập tâm vào sự nghiệp giết vượn.
Hiện tại Tiêu Phàm chỉ cầm kiếm một tay, bởi vì kể từ khi học được [Phi Long Thám Vân Thủ], Tiêu Phàm dường như mắc thêm chứng OCD sàm sỡ, lúc đánh phải tiến tới sờ thử một phen.
Tiếc là ngoài sờ được quả trứng lần trước ra đến nay vẫn chưa sờ được cái gì khác, thế nhưng Tiêu Phàm vẫn cứ miệt mài tiến lên tiến hành sờ sờ mó mó, đến cả vượn lông vàng cũng không bỏ qua, bởi vì cho dù thất bại cũng có thể tăng độ thuần thục cho kỹ năng, đúng không?
Tiêu Phàm cảm thấy chỉ cần luyện [Phi Long Thám Vân Thủ] thành cấp cao, như vậy tỉ lệ trộm cướp thành công nhất định sẽ tăng lên, đến lúc đó có thể đi trộm thần khí trên tay các NPC trong trận doanh.
Nếu thật sự có thể trộm được thần khí, như vậy thì sướng rồi.
Nếu để lão ăn mày biết được sau khi tặng cho Tiêu Phàm “Giáo dục bắt buộc chín năm Thục Sơn phái”, hắn cả ngày chỉ chìm đắm tu luyện [Phi Long Thám Vân Thủ], chắc chắn sẽ bị tức đến gần chết.
Vượn lông vàng bên ngoài thần điện rất yếu, Tiêu Phàm cứ một kiếm một con, mà cường độ công kích cũng không lớn, chẳng trách Xà Cơ chống đỡ một bầy lâu như vậy mà vẫn không xảy ra vấn đề gì. Nhưng tại sao số lượng của chúng lại nhiều đến vậy, con trước ngã xuống con sau lại tiến lên, nhiều đến vô tận.
Đám người Tiêu Phàm đã đánh vượn lông vàng thật lâu vẫn không có dấu hiệu diệt sạch được giống loài vượn lông vàng này. Vẫn như cũ từng bầy rồi lại từng bầy xông lên chịu chết, khiến cho bọn người Tiêu Phàm không thể tiến vào bên trong Thần điện nửa bước.
Đối với cục diện này, Tiêu Phàm không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể kiên trì con đường giết chóc này.
Lúc này các thành viên của Vũ Hội Ác Ma đều tận chức tận trách chấp hành nhiệm vụ trên vị trí của mình, nhưng lại có một người là ngoại lệ, Hỗ Nữu không hoàn toàn chăm chú vùi đầu vào đại nghiệp giết quái mà lại chia ra một chút chút ý quan sát Tiêu Phàm.
Cô vốn dĩ muốn xem xem Tiêu Phàm có mạnh lên chút nào không, nếu là vẫn như trước đây, cứ cho là cấp cao hơn một chút, Hổ Nữu vẫn sẽ như trước khoe khoang đắc ý trước mặt hắn.
Thế nhưng nhìn một hồi lâu, Hổ Nữu càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc, bởi vì Tiêu Phàm mang đến cho cô một cảm giác rất kì quái.
Lúc vừa mới bắt đầu, Hổ Nữu cứ cảm thấy Tiêu Phàm yếu đi.
Tại sao á?
Tại vì tên này trước kia thích cầm song kiếm chạy lên trước vung chém lung tung, hơn nữa trong quá trình chém quái cứ liên tục “Khiêu Vũ” buff tăng nhanh di chuyển, nếu như Tiêu Phàm càng hấp tấp, thậm chí còn có thể vung đao tự cung (dưới con mắt của Hỗ Nữu, hành vi buff kỹ năng tước hiệu tự ngược của Tiêu Phàm, bị Hỗ Nữu gọi là…), càng trở nên lỗ mãng hơn.
Còn hiện tại, Hỗ Nữu nhìn thấy Tiêu Phàm cứ như vậy không dùng kỹ năng gì, từng kiếm từng kiếm bình thường công kích, đây không gọi là yếu hơn thì gọi là gì?
Thế nhưng Hỗ Nữu nhìn thêm một lát, lại cảm thấy Tiêu Phàm của bây giờ không chỉ đơn giản như vậy.
Bởi vì cô cảm thấy hiện tại Tiêu Phàm múa kiếm đã có chiêu có thức hơn rồi.
Cái gì gọi là có chiêu có thức?
Chính là một loại tư thế đó.
Trước kia Tiêu Phàm chiến đấu, Hỗ Nữu cảm thấy đó là cầm kiếm chém lung tung, mà bây giờ Tiêu Phàm chiến đấu lại mang đến cho người khác cảm giác chắc chắn có một chiêu thức nhất định.
Đây giống như là giữa một người lần đầu tiên học cầm thương chém loạn và một người đã trải qua một khoảng thời gian huấn luyện, hắn bắt đầu trở nên “tìm được con đường để đi” rồi.
Điều này khiến cho Hỗ Nữu tò mò về khoảng thời gian không có cô, Tiêu Phàm rốt cuộc đã làm gì.
Tóm lại, hiện tại Tiêu Phàm cầm kiếm đánh thật sự rất có phong cách, thậm chí còn có cảm giác tự nhiên phóng khoáng.
Hổ Nữu lại nhìn Tiêu Phàm thêm một lần nữa, trong lòng cảm thấy nên bổ sung thêm đoạn mình vừa nói ban nãy, điều kiện tiên quyết không có cái tay kia là tự nhiên phóng khoáng…
Trời ạ, bản thân trước giờ không biết hắn biến thái ở phương diện này, tên này không phải là cuồng sàm sỡ đấy chứ!
Bằng không tại sao Tiêu Phàm vừa đánh cứ vừa không ngừng sờ trên sờ dưới con vượn kia cơ chứ, Hổ Nữu trong lòng cả kinh.
Mà vượn lông vàng có gì hay để sờ, cảm giác còn không bằng tự sờ bản thân, ôi trời, mình đang nghĩ gì vậy chứ!
Hổ Nữu hiếm khi đỏ mặt, lập tức quay đi không nhìn Tiêu Phàm đánh nhau nữa.
Tiêu Phàm không biết hành động của bản thân lại khiến Hổ Nữu nghĩ nhiều đến vậy, vẫn như cũ sử dụng [Phi Long Thám Vân Thủ], tiếc là vẫn không mò được lông vượn gốc, không khỏi tự mắng chửi bản thân mình xui xẻo.
Lần đầu tiên Tiêu Phàm cảm thấy đánh một phó bản lại phiền phức đến vậy!
Sau một thời gian dài trải nghiệm, Tiêu Phàm cuối cùng cũng hiểu rõ phó bản này đến cùng là muốn làm cái gì.
Vấn đề nan giải bên ngoài thần điện, tuy đơn giản nhưng vẫn phải tốn rất nhiều sức lực.
Đó chính là một bầy vượn Lông Vàng quái dị, đông đến nỗi đủ để nhấn chìm bọn họ.