Ác Ma Doanh Địa

Chương 170: Nhà Thám Hiểm Trường Miên (2)

Chương 170: Nhà Thám Hiểm Trường Miên (2)

Đối với đám người Tiêu Phàm, vượn Lông Vàng này không hề khó đối phó nhưng nếu đánh một con vượn Lông Vàng, về sau còn có vô số con vượn Lông Vàng ngăn cản bọn họ nên sẽ rất tốn thời gian ở ngoài thần điện để giải quyết hết lũ lông vàng này.
Lúc đó, đám người Tiêu Phàm đều nhìn lũ vượn Lông Vàng với ánh mắt mệt mỏi, lại thêm bài ca “Con én nhỏ” của Miên Miên càng khiến Tiêu Phàm có cảm giác muốn sụp đổ.
Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng không ngu ngốc nghe mãi “Con én nhỏ mặc áo bông” này nên quay sang đề nghị Miên Miên đáng yêu đổi bài hát khác, thay đổi không khí chiến đấu một chút.
Nhưng sau khi giai điệu một bài hát khác vang lên, Tiêu Phàm đến cùng lại không dám quấy rầy Miên Miên đại nhân cao lãnh lần nữa…
“Tiểu Lạp Tháp! Lạp Tháp lôi thôi! Đại vương lôi thôi chính là hắn! Mọi người gọi hắn là Tiểu Lạp Tháp! Tiểu Lạp Tháp! Thật lôi thôi nhếch nhác! Đại vương lôi thôi chính là hắn, không có ai thích hắn…”
Nghe thấy bài hát quen thuộc này, Tiêu Phàm không khỏi cảm thán, hóa ra phẩm vị hồi nhỏ của chúng ta đều “Đặc biệt” như thế.
Vì vậy trong lòng Tiêu Phàm dâng lên một nỗi xúc cảm không cách nào diễn tả được, càng ngày càng xúc động dâng trào.
Cuối cùng sau khi lũ vượn lông vàng đó ngã xuống, mọi người vào trong thần điện được vây quanh bởi tường thành trước mặt.
Sau khi quét sạch lũ vượn Lông Vàng trước của thần điện, cấp bậc của mọi người đều thăng lên một bậc, từ đó có thể biết được đám khỉ vượn qua đường kia đáng ghét biết chừng nào.
Trong lúc cửa đá thần điện được mở ra, đám người Vũ Hội Ác Ma chẳng ai đợi ai thi nhau chen vào. Bởi vì xử lý đống vượn Lông Vàng ngoài thần điện đã quá lâu, lâu đến mức khiến người ta sắp ói ra đến nơi rồi.
Mọi người sau khi bước vào cửa đá, cánh cửa lập tức đóng lại. Tiêu Phàm nhìn đám vượn lông vàng đang đuổi theo phía sau kia bị ngăn cách phía ngoài cửa, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Phàm cảm thấy đống vượn vây ngoài thần điện kia chẳng giống một cửa ải trong phó bản mà giống như mấy phòng luyện công trong các trò chơi khác, người chơi luôn thấy phiền phức vì phải xử lý hàng vạn con quái vật thế này.
“A? Đây là cái gì?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bán Trường Miên, Tiêu Phàm chuyển sự chú ý ra phía sau, cũng đánh giá vật phẩm vừa mới nhặt lên đó.
【Tên: Mũ thám hiểm】
【Kiểu loại: Đồ phòng ngự】
【Phẩm chất: Hiếm】
【Độ bền: 100%】
【Sức phòng ngự: Bình thường】
【Hiệu quả: Tăng tốc độ di chuyển cho người đeo】
【Tình trạng trang bị: Không】
【Ghi chú: Thật đáng tiếc Harris Jones không thể gia nhập vào hội thám hiểm nhưng mũ thám hiểm của cậu ta lại là tiêu chuẩn thấp nhất để trở thành hội viên】
Quả là trang bị thần kỳ! Đội trên đầu còn có thể thay đổi tốc độ di chuyển.
“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi! Cái mũ này giống với kiểu dáng mũ của nhân vật nam chính đẹp trai trong “Indiana Jones” đó!” Bán Trường Miên đột nhiên phấn khích chỉ vào chiếc mũ Tiêu Phàm đang đội nói.
Tiêu Phàm nhìn dáng vẻ thích thú của Bán Trường Miên liền ném chiếc mũ cho cô nàng: “Nếu cô đã thích thì cho cô vậy.”
“Thật sao?” Bán Trường Miên đỡ lấy chiếc mũ, không dám tin nhìn mọi người.
“Tôi không có ý kiến.” Hổ Nữu trả lời rất tùy ý, chỉ là một chiếc mũ mà thôi, mặc dù bản thân thiếu trang bị phòng ngự đầu nhưng người tinh mắt đầu có thể nhìn ra Bán Trường Miên rất thích chiếc mũ này. Nếu như cô nàng đã rất thích, vậy thì cho cô ấy chứ sao.
“Nếu Bán Trường Miên tỷ tỷ đã muốn thì cứ cho cô ấy đi.” Xà Cơ cũng rất ngoan ngoãn trả lời.
“Thật lòng cảm ơn!” Bán Trường Miên nói xong liền phấn khích đội chiếc mũ lên đầu mình. Mọi người đều cảm giác được lúc này Bán Trường Miên đang vô cùng vui sướng.
Xem ra Bán Trường Miên rất thích vật phẩm giống trong phim “Indiana Jones”. Trong mấy cô gái, Bán Trường Miên cũng xem như là người khiến người khác ít lo lắng. Tiêu Phàm thấy cô nàng có được chiếc mũ thì vô cùng vui sướng, trong lòng hắn cũng không khỏi có chút vui mừng.
Có điều Tiêu Phàm cũng không nhận ra từ khi hắn gặp được Bán Trường Miên, trong lòng rất hay khen ngợi cô nàng, dễ vì cô nàng mà đứng ngồi không yên…
Hiện tại Tiêu Phàm cùng mọi người đang ở trong thần điện.
Ánh mặt trời đã bị trần nhà che kín, ngay cả một chút tia sáng cũng không lọt được vào.
Cũng may hai bên đường còn được bố trí ánh nến, tuy ánh sáng mập mờ không đồng đều nhưng vẫn đủ để mọi người phân biệt được sự vật.
Tiêu Phàm cùng đám người đi trong đường hầm, thỉnh thoảng có mùi khét nhàn nhàn theo gió bay đến từ ánh nến bùng cháy hai bên đường.
Sau mấy ngã rẽ, con đường dần dần càng hẹp, hơn nữa còn có chút ngoằn ngoèo.
Đám người Tiêu Phàm cẩn thận từng li từng tí đi tới, dù sao trong thông đạo đều tràn ngập mối nguy hiểm, ngay cả Hổ Nữu hoạt bát nhanh nhẹn ngay giờ phút này cũng không dám lên tiếng gây ầm ĩ, chỉ yên lặng đi theo cả đội.
Ngược lại Bán Trường Miên dường như bị ảnh hưởng bởi không khí thám hiểm này nên có chút sôi nổi: “Tôi thấy con đường bên trong thần điện này yên tĩnh như vậy, nhất định sẽ có cơ quan, mà bây giờ mấy nơi này đa phần đều là đá lăn gì đó, chỉ cần lăn một trận là chúng ta đều tàn đời.”
Tiêu Phàm nhìn Bán Trường Miên nói với dáng vẻ vô cùng phấn kích, còn tưởng chỉ là nói đùa, không nghĩ tới đã lập tức nghe thấy tiếng vang ầm ầm từ phía trước truyền đến.
Không phải chứ!
Tiêu Phàm nhìn về phía trước, quả thực nhìn thấy một tảng đá lớn đang lăn về phía đội ngũ của mình.
“Mẹ kiếp! Chạy mau đi!” Tiêu Phàm cuống quít chỉ huy cả đội rút lui. Hổ Nữu cùng Bán Trường Miên cũng nhanh chóng phản ứng kịp thời, vội vàng lùi về phía sau nhưng Xà Cơ đột nhiên dựng lên một tấm chắn như muốn ngăn cản tảng đá khổng lồ này.
Tiêu Phàm không quản được nhiều như vậy, nhanh chóng thò tay ra kéo Xà Cơ chạy về phía sau, cũng khiển trách: “Cô bị điên à? Sao cô có thể ngăn được nó chứ? Nếu bị tảng đá to lớn này nghiền qua, cho dù là bưởi của Hổ Nữu cũng bị ép thành sân bay nha!”
Sau khi Xà Cơ nhận ra tay mình bị Tiêu Phàm nắm lấy, gương mặt liền đỏ lên, đờ đẫn chạy theo sát Tiêu Phàm, hoàn toàn không để ý gì đến mọi thứ xung quanh, càng không nghe được mấy lời giáo huấn của Tiêu Phàm.
Xà Cơ không nghe được, không có nghĩa là Hổ Nữu cũng không nghe thấy: “Phàm muội muội! Anh muốn chết hả!”
Hổ Nữu nghe thấy mấy lời châm chọc của Tiêu Phàm, nổi trận lôi đình, lập tức quay lại đạp một phát vào người Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm giờ chỉ lo chạy thoát thân, nào có chú ý đến cú đá của Hổ Nữu, kết quả là đau đớn ngã xuống đất.
“Hổ Nữu, tôi chỉ lấy ví dụ sinh động thôi mà!”
“Ha ha! Tôi cũng chỉ ngứa chân mà thôi!”
Tiêu Phàm nghe thấy tiếng vang đang truyền đến phía sau lưng liền biết giờ không phải là lúc tranh luận cùng Hổ Nữu, vẫn là mau mau chạy thoát thân quan trọng hơn, thế nhưng tảng đá khổng lồ phía sau đã sắp kề sát vào mặt.
Tiêu Phàm trong cái khó ló cái khôn, hắn bắn ra một đám chất nhờn vào nơi giữa mặt đất và tảng đá. Không ngờ tảng đá khổng lồ đã dừng lại một cách thần kỳ.
“Nhẫn Slime” Mày lập công rồi!
Tiêu Phàm lợi dụng thời gian bắt ngay lấy cơ hội chạy về phía sau.
Sau khi mọi người rẽ vào khúc ngoặt, tảng đá đó đâm thẳng vào mặt tường tạo một hõm rất sâu rồi mới ngừng lại.
Tiêu Phàm vừa trông thấy cảnh này liền nuốt nước miếng một cái.
Sau khi né được bẫy đá lăn nguy hiểm chết người đó, đội ngũ Tiêu Phàm lại tiếp tục đi, lần này đường đi thẳng tắp, cứ vào sâu mãi mà không thấy cuối đường.
“Nơi này nếu thiết lập bẫy bắn tên ở hai bên, hiệu quả nhất định sẽ không tồi đâu!” Bán Trường Miên nhìn khung cảnh phía trước nói.
“Oh! Vậy để Phàm muội muội đi trước dò đường một chút!”
Không đợi Tiêu Phàm phát biểu ý kiến, Hổ Nữu đã đẩy Tiêu Phàm lên trước mấy bước.
Đột nhiên bị đẩy một cái, Tiêu Phàm xém chút nữa không đứng vững mà ngã xuống đất.
Tiêu Phàm đang định quay lại mắng thì đột nhiên nghe thấy tiếng gió vụt qua tai.
Không phải chứ! Lại đoán trúng rồi?!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất