Chương 171: Tôi Ở Thần Điện Nhặt Hết Rác Rưởi (1)
Vù! Vù! Vù!
Âm thanh xé gió liên tiếp truyền đến, Tiêu Phàm cũng không dám quay đầu nhìn mà chỉ chạy ngay về phía trước…
Hổ Nữu sùng bái nhìn Bán Trường Miên nói: “Thật là lợi hại nha! Sao muội biết là có cạm bẫy?”
Bán Trường Miên bị nhìn chằm vào nên có chút xấu hổ nói: “Tôi đoán! Tình tiết trong phim đều diễn biến như vậy mà!”
“Này! Mấy người còn có thể nhàn nhã nói chuyện phiếm sao! Đội trưởng của mấy người sắp ngỏm rồi!” Tiêu Phàm vừa nói xong đã cảm thấy mông đít tựa hồ có mũi tên xoẹt qua.
Hết cách rồi! Nếu cứ như vậy sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ mất.
Tiêu Phàm móc ra “Tinh Tinh Nguyệt Bì”, Trượt Vỏ Chuối!
Tiêu Phàm nhìn bức tường phía sau mình đang cắm đầy mũi tên, trong lòng vẫn còn sợ hãi liền thở dài.
Đội ngũ của Tiêu Phàm vẫn ở trong thần điện, tiếp tục đi về phía trước…
“Cô cảm thấy nơi này có thể bố trí cạm bẫy gì nữa?” Hổ Nữu tò mò thỉnh giáo Bán Trường Miên.
“Nếu là kiểu bẫy thông thường nhất thì dưới mặt đất sẽ đột nhiên xuất hiện một cái hố.”
Vừa nói dứt lời, Tiêu Phàm đã cảm thấy bản thân đột nhiên rơi xuống, vội vàng khua tay bắt loạn.
“A! Cứu mạng!” Tiêu Phàm một tay vịn vào mép đất, sợ hại nhìn đáy hố với vô số gai nhọn sắc bén.
Hổ Nữu nhìn Tiêu Phàm đã bị rơi vào trong hố, không những không hoảng hốt mà còn hưng phấn kêu lên: “Nhà thám hiểm Trường Miên thật lợi hại nha! Lại nói đúng rồi!”
Bán Trường Miên có chút xấu hổ nói: “Tôi chỉ xem phim thám hiểm hơi nhiều thôi mà.”
Tiêu Phàm gào thét trong lòng, không những xem nhiều phim thám hiểm mà căn bản còn “Thối miệng” nữa, hơn nữa…
“Mấy người đừng lảm nhảm nữa! Tôi không giữ nổi nữa rồi! Ai đó mau tới cứu tôi đi!”
Sau khi liên tiếp gặp phải đá lăn, tên bắn, rơi hố, Tiêu Phàm rốt cuộc sợ cái miệng này của Bán Trường Miên rồi.
Những thứ có thể thấy được như hồng thủy mãnh thú, Tiêu Phàm tuyệt đối không sợ bởi vì hắn có thể chống lại.
Nhưng những loại sự vật không thể né tránh thuộc phàm trù lực lượng thần bí phương Đông này, thật sự vô cùng đánh sợ.
Nhưng mà là một người đàn ông, Tiêu Phàm quả thật không dám tiện che cái miệng này của Bán Trường Miên lại, không để cho cô tiếp tục nói nữa.
Là người lãnh đạo của đội ngũ, Tiêu Phàm lại phải làm tấm gương tốt, đi trước dò đường.
Mặc dù phái Xà Cơ đi dò đường cũng là một lựa chọn không tồi nhưng mà nhớ đến dáng vẻ muốn cản đá lớn lúc trước của Xà Cơ, Tiêu Phàm cảm thấy vẫn là bỏ qua việc để cho Xà Cơ não cá chết này đi dò đường đi, chính hắn làm chuyện này còn đáng tin hơn một chút.
Đó là lí do mà…
“Tôi nghĩ trần nhà ở đây thật là cao, một vật nặng rơi xuống chắc hẳn uy lực miễn bàn.”
“Nơi đây mặt tường trang trí không tồi, phun một hồi lửa lại càng thêm có cảm giác.”
“Nơi này âm u tối tăm, đoán chừng sẽ có phóng độc.”
“Nhìn cái này có cấu tạo như hình ống nước, một đợt lũ phóng xuống đoán chừng không tệ.”
…
“Woa, nhà thám hiểm Trường Miên, cô thật là lợi hại, đều đúng như lời cô nói.” Hổ Nữu nhìn Bán Trường Miên, vẻ mặt vô cùng sùng bái.
“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy trong phim đều sắp xếp như vậy.” Bán Trường Miên được Hổ Nữu khen ngợi suốt cả chặng đường đã không còn xấu hổ, kiêu ngạo đè thấp vành [Mũ thám hiểm] xuống, khuôn mặt mỉm cười hơi hướng về phía trước, vô cùng oai phong.
Sắc mặt Tiêu Phàm lần nữa tiều tụy, chật vật không chịu nổi đi về phía Bán Trường Miên, Bán Trường Miên theo thói quen tiện tay phóng một chiêu [Thương Hại] lên người Tiêu Phàm, giúp Tiêu Phàm hồi phục một chút HP, nhìn cũng không thèm nhìn Tiêu Phàm một chút, tiếp đó hăng hái bừng bừng nói chuyện với Hổ Nữu về những chuyện liên quan đến thám hiểm.
Tiêu Phàm đối với việc không được để ý tới đã chết lặng, lòng người dễ đổi thay mà.
Quả thật, ở một trình độ nào đó, “Miệng quạ đen” của Bán Trường Miên ở trong thần điện dường như đạt được một lực lượng không tên nào đó, nói một lần liền trúng một lần.
Mà vận khí của Tiêu Phàm trong thần điện theo tương đối mà nói lại dường như bị ảnh hưởng của một lời nguyền rủa thần bí nào đó, cứ “Miệng quạ đen” của Bán Trường Miên vừa nói câu trước, câu sau hắn liền một bước gặp phải các loại cạm bẫy…
Cho nên là…
“A, cứu mạng với, mau tới giúp tôi một chút!”
“Shit! Trong nước vậy mà lại có cá sấu!”
“Trời ơi, hai bên vách tường muốn ép chết tôi, mau giúp tôi chống đỡ, để tôi thoát ra!”
…
Tuy rằng suốt cả chặng đường Tiêu Phàm cực kỳ gian khổ, may mắn là hắn vẫn hữu kinh vô hiểm mang theo bọn Hổ Nữu đi qua chốn đầy rẫy cạm bẫy nguy hiểm này.
Mà lúc này, bọn Tiêu Phàm đã đi đến một khu vực rộng lớn bên trong trung tâm của thần điện.
Bốn hướng đông nam tây bắc bên trong khu vực này đều bố trí một pho tượng viên hầu khổng lồ, giống như đồ đằng thần bí bảo vệ nền văn minh cổ xưa, thần thánh mà sâm nghiêm.
Ngay ở xa xa phía trước Tiêu Phàm, có một đài cao xây bằng đá cẩm thạch, trên đài cao có một pho tượng viên hầu nhỏ hơn đang lẳng lặng nằm đó.
Tuy rằng nhỏ hơn so với pho tượng ở bốn hướng đông nam tây bắc nhưng nó được đặt ở đây lại càng lộ vẻ uy nghiêm.
Cũng không phải đơn thuần bởi vì nó được đặt ở trên cao mà quan trọng hơn là bởi vì nó được làm bằng vàng, vàng ròng 24k, toàn thân tản ra hơi thở nhà giàu, Tiêu Phàm đã bắt đầu suy nghĩ cách làm sao đem nó ôm về nhà.
Nhưng mà lực chú ý của Tiêu Phàm cũng không ngây ngốc lâu ở trên người pho tượng, bởi vì biểu tượng dương giác ác ma quen thuộc xuất hiện trên bức tường phía sau pho tượng.
Biểu tượng dương giác ác ma quỷ dị trên tường lại càng khiến bầu không khí trở nên nghiêm túc, chẳng qua rất nhanh đã bị phá vỡ…
“Đây là cái gì vậy?” Hổ Nữu chạy tới thấy trên mặt đất xuất hiện một đống vũ khí phế phẩm, tùy ý dò hỏi.
“Đúng vậy, tại sao ở đây lại có một đống đồ đổ nát?” Bán Trường Miên cũng bắt đầu chuyến thám hiểm của cô.
Đương nhiên ngoại trừ hai người bọn họ, những người khác cũng rất tự giác đi theo.
Tại một nơi trang nghiêm như vậy, thế nào lại xuất hiện đống đồ chướng mắt này.
Vì sao lại nói là đống đồ chướng mắt?
Bởi vì bọn chúng đều là “rác rưởi”.
Rác rưởi ở một mức độ nào đó.
Đây là một đống vũ khí rỉ sét, Tiêu Phàm tiện tay nhặt lên vài món vũ khí trên mặt đất xem xét thuộc tính, phát hiện bọn chúng đều có một số điểm chung kỳ lạ, chính là: độ bền hầu như không còn, thuộc tính kém muốn chết, phẩm chất lại đều là rác rưởi.
Nhưng mà một đống vũ khí phẩm chất rác rưởi sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Chẳng lẽ đây là kho báu Hoàng Kim Viên trong truyền thuyết?
Nếu như là thật, vậy cũng quá qua loa rồi, một đống vũ khí phẩm chất rác rưởi này nhìn thế nào cũng không giống kho báu.
[Hệ thống thông báo (server Trung Quốc thông báo): Người chơi cấp 30 Long Ngạo Thiên trận doanh Nhân loại server Trung Quốc, trở thành người đầu tiên thành công hoàn thành nhiệm vụ mở ra khu vực liên thông trận doanh, đặc biệt thông báo!]
[Người chơi: Long Ngạo Thiên (server Trung Quốc nói): Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi là Long Ngạo Thiên, công hội Ngạo Thiên hoan nghênh đông đảo tinh anh gia nhập.]
[Hệ thống thông báo (thông báo thế giới): Toàn bộ trận doanh server Hoa Kỳ thành công mở ra khu vực liên thông, hiện tại, server Hoa Kỳ đã trở thành server đầu tiên của “Tân Sinh” mở ra khu vực liên thông, đặc biệt thông báo!]
Không ngờ Long Ngạo Thiên cấp 30 đã hoàn thành nhiệm vụ mở ra khu vực liên thông trận doanh, bất quá so với tình huống hiện tại của Long Ngạo Thiên, server Hoa Kỳ bên kia lại có vẻ càng thêm náo nhiệt.
Phỏng chừng cái tên ngốc Long Ngạo Thiên muốn mượn thông báo việc trở thành người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ mở ra khu vực liên thông trong nước để tạo uy thế, đáng tiếc vừa phát thông báo không bao lâu, đã bị thông báo thế giới của server Hoa Kỳ chiếm hết danh tiếng.
Nhưng dù vậy, nghe được hai cái tin tức này, cảm giác trong lòng Tiêu Phàm vẫn không tốt lắm.
…
Tiêu Phàm nhìn cấp của hắn hiện nay một chút, nghe được tin tức đột ngột này của hệ thống liền có chút lo lắng bứt rứt.
Lại nhìn đống đổ nát trước mặt, trong lòng Tiêu Phàm thầm nghĩ, những việc rác rưởi này nghĩ không ra thì cũng không cần nghĩ nữa, nhiệm vụ quan trọng hơn.
Tiêu Phàm đem những vũ khí phẩm chất rác rưởi vừa nhặt tiện tay ném một cái, loại phẩm chất rác rưởi này Tiêu Phàm cũng lười để vào túi, bởi vì có đem bán cho NPC cũng không kiếm được mấy đồng.
Lúc Tiêu Phàm bắt đầu đi về phía pho tượng Hoàng Kim Viên…