Chương 172: Tôi Ở Thần Điện Nhặt Hết Rác Rưởi (2)
Theo bước chân lại gần của Tiêu Phàm, pho tượng Hoàng Kim Viên vẫn bất động ở trên đài bỗng “sống” lại!
Tiêu Phàm dừng bước, sợ hãi nhìn mọi chuyện trước mắt.
Pho tượng Hoàng Kim Viên kia bắt đầu dùng sức vặn vẹo cổ, theo cái cổ đong đưa của Hoàng Kim Viên, ánh sáng bóng bẩy của vàng trên thân pho tượng dần rút đi, bộ lông màu vàng óng bắt đầu hiện ra từng sợi từng sợi một…
“Ngao ——”
Sau một tiếng vượn kêu đinh tai nhức óc, pho tượng đã hoàn toàn biến thành một con vượn màu vàng chân chính.
“Kẻ ngoại xâm, các ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta, vì vậy các ngươi phải trả giá thật đắt!”
Mặc dù Hoàng Kim Viên là một con vượn, lúc này miệng lại nói tiếng người, uy nghiêm mà trang trọng.
Tiêu Phàm cảnh giác nhìn chằm chằm Hoàng Kim Viên trước mặt, nhỏ giọng nói với các cô gái: “Phó bản lần này của chúng ta gọi là Di tích thần điện Hoàng Kim Viên, hiện tại Hoàng Kim Viên đã xuất hiện, xem ra đây là cửa ải cuối cùng của phó bản rồi.”
“Nhanh như vậy liền đến cửa ải cuối, chúng ta mới vào mà?” Bán Trường Miên có chút nghi ngờ với phán đoán của Tiêu Phàm, bởi vì cô cảm giác khi cô tiến vào hoàn toàn không gặp phải trắc trở gì cả.
Tiêu Phàm biết cái cô nàng Bán Trường Miên này từ lúc tiến vào thần điện vẫn luôn chơi đùa, hơn nữa rõ ràng hiện tại vẫn chưa chơi đủ.
Một đường đến đây đều là do Tiêu Phàm dò đường, cô đương nhiên không gặp gian nan hiểm trở gì rồi, còn Tiêu Phàm lại bị cạm bẫy liên tiếp chơi đùa, mỏi mệt không chịu nổi.
“Đúng vậy, Phàm muội muội, anh xem con khỉ kia cũng không khác gì nhiều so với những con vượn lông vàng bên ngoài, sao lại là boss cuối được?” Hổ Nữu nhìn tạo hình và thân thể Hoàng Kim Viên trước mặt, cực kì khinh bỉ nói.
Không đợi Tiêu Phàm giải thích cho Hổ Nữu, Hoàng Kim Viên nghe được lời nói khinh bỉ của Hổ Nữu đã không thể bình tĩnh nổi nữa mà lao xuống: “Tiểu ác ma không có hiểu biết nhà ngươi, lại dám đem Hoàng Kim Viên vĩ đại ta đây đánh đồng với lũ khỉ thấp kém chỉ biết vui chơi bên ngoài thần điện, thật khiến ta đây tức chết!”
“Chẳng lẽ không đúng sao, ngươi không phải cũng chỉ biết vui chơi giải trí hả?” Hổ Nữu hết sức vô tình liếc mắt nhìn Hoàng Kim Viên một cái.
“Cái loại ngu xuẩn như ngươi thì biết cái gì, bộ tộc Hoàng Kim Viên chúng ta trời sinh sở hữu sức mạnh thần kỳ, chỉ cần vũ khí bị chúng ta cầm ở trong tay, bất luận rác rưởi thế nào, đều tạm thời biến thành vũ khí cấp bậc truyền thuyết, chuyện này vượn lông vàng thấp kém kia có thể làm được sao!”
Tiêu Phàm vừa nghe Hoàng Kim Viên nói vậy, rốt cuộc biết tại sao ở đây lại tồn tại một đống rác rưởi không hài hòa như thế rồi.
Nếu như dựa theo lời nói của Hoàng Kim Viên, những thứ vũ khí rác rưởi này đối với nó là một đống vũ khí cấp bậc truyền thuyết đó.
Chỉ cần có đống rác rưởi này bên cạnh tương đương với việc sức chiến đấu của Hoàng Kim Viên sẽ tăng lên vô số lần.
Cho nên việc hiện tại Tiêu Phàm phải làm chính là, nhặt hết rác rưởi!
Tiêu Phàm không nói nhảm nữa, ra lệnh: “Mọi người hãy nhặt những vũ khí rác rưởi ở trên đất cho vào ba lô, nhanh lên!”
“Loài bò sát đáng thương, các ngươi tưởng như vậy có thể ngăn cản được Hoàng Kim viên vĩ đại sao? Trước khi các ngươi có thể nhặt hết số vũ khí đó thì ta đã giết sạch các ngươi rồi.” Hoàng Kim viên thấy vậy thì khinh bỉ bọn TIêu Phàm, sau đó chạy nhanh tới đống rác.
Thôi xong, không ngăn cản kịp rồi!
Bởi vì ở cạnh đây có quá nhiều vũ khí rác rưởi, coi như ngăn được một lần nhưng chỉ cần nó chạy ra chỗ khác thì vẫn có thể nhặt được cái khác.
Hoàng Kim viên đã nhặt lên một thanh kiếm đã rỉ sét lên, cười lớn: “Ha ha, để ta cho các ngươi xem sức mạnh của Hoàng Kim viên.”
Chỉ thấy trên tay nó xuất hiện ánh sáng màu vàng kim, cái kiếm rỉ sét loang lổ đã biến mất, thay vào đó là một thanh kiếm màu vàng được chế tạo rất tinh xảo, có những hoa văn đặc biệt.
Tiêu Phàm nhìn thấy thanh kiếm đẹp đẽ đó xuất hiện trong tay Hoàng Kim viên thì hơi lo lắng.
Nhìn tạo hình hoa lệ của thanh kiếm này thì chắc chắn là trang bị cấp độ truyền thuyết rồi.
Không nghĩ rằng nó nói là thật, chỉ cần cầm vũ khí trong tay thì không cần biết cái vũ khí đó rác rưởi như thế nào, đều sẽ tạm thời biến thành vũ khí cấp bậc truyền thuyết, trận đánh này khó khăn nha.
“Để tôi tới ngăn cản nó một lát, mọi người cố gắng nhặt hết những vũ khí trên mặt đất đi!” Tiêu Phàm cũng đã suy nghĩ xong muốn đánh thế nào rồi, nói với mọi người.
“Để em giúp anh nữa!” Xà Cơ xung phong nói.
“Không cần, mình anh là được rồi, các em nhặt hết những vũ khí trên mặt đất xong thì tới giúp anh là được.” Tiêu Phàm thấy Xà Cơ định tới hỗ trợ thì vội vàng đẩy cô ấy ra.
Mặc dù Xà Cơ chịu đòn tốt hơn nhiều Tiêu Phàm thế nhưng trên tay của Hoàng Kim viên là vũ khí cấp truyền thuyết, mà vũ khí cấp truyền thuyết thì Tiêu Phàm mới thấy lần đầu nên lực tấn công của nó mạnh như thế nào thì Tiêu Phàm cũng không biết.
Vũ khí cấp bậc truyền thuyết còn được gọi là “Thần khí” có sức mạnh rất thần kỳ, nếu như nó thật sự có thể phá núi như đồn đại thì Xà Cơ chỉ cần bị chém hai cái có lẽ sẽ nằm, cho nên nhiệm vụ cản nó lại thì Tiêu Phàm vẫn cảm thấy tự mình tới sẽ yên tâm hơn.
Hoàng Kim viên cũng không để ý tới bọn Tiêu Phàm đang làm cái gì, nó cầm kiếm truyền thuyết chạy tới cạnh Tiêu Phàm, ở trong thần điện này đã quá lâu nó không hoạt động cơ thể rồi, lần này nó muốn chiến đấu một trận hăng hái!
Bảo kiếm vàng kim mang theo khí thế kinh người, bổ thẳng xuống người Tiêu Phàm.
Tốc độ tấn công nhanh như tia chớp làm Tiêu Phàm giật nảy cả mình.
Coi như tốc độ di chuyển của Tiêu Phàm nhanh hơn nữa nhưng lúc này cũng không tránh kịp đòn tấn công này.
Tiêu Phàm chỉ có thể để ngang thanh kiếm, làm động tác đón đỡ!
“Đang!” Một tiếng vang to lớn vang lên, Tiêu Phàm bị Hoàng Kim viên tấn công làm cho bàn tay run rẩy.
Cú tấn công này của Hoàng Kim viên đã bị Tiêu Phàm đỡ được, Tiêu Phàm còn chưa kịp thở phào thì hắn cảm nhận được được trên lưỡi kiếm của Hoàng Kim viên xuất hiện lên một tia sáng, sau đó thoát khỏi lưỡi kiếm, chém thẳng tới Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nhìn thấy tình huống này thì giật mình, vội vàng nghiêng người tránh né, lùi về sau một bước.
Đáng tiếc rằng tốc độ ánh kiếm quá nhanh, khoảng cách của Tiêu Phàm và Hoàng Kim viên cũng quá gần…
Mặc dù phản ứng của Tiêu Phàm rất nhanh thế nhưng ánh kiếm còn nhanh hơn, đã chém rách ngực của Tiêu Phàm, xuất hiện một đóa hoa máu ở đó.
Tiêu Phàm nhảy lùi vài bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Kim viên, tay trái che trước ngực, sau khi thấy được máu dính vào tay thì càng thận trọng hơn.
Mình không bị thanh kiếm kia chém trúng mà chỉ bị ánh kiếm hơi chạm, thế mà đã mất 30% HP rồi, nếu mà bị chém một phát thì… có lẽ là nằm!
Đường ánh kiếm vừa rồi chắc chắn không phải là kỹ năng của Hoàng Kim viên, có thể là do hiệu quả đặc biệt của thanh kiếm cấp bậc truyền thuyết kia, thật sự đúng là Thần khí có khác, loại hiệu quả này rất thích hợp trong chiến đấu.
Đánh trận này rất khó.
Hoàng Kim viên thấy Tiêu Phàm có thể đỡ được đòn tấn công của mình thì càng vui vẻ hơn, nói: “Không nghĩ tới thằng nhóc ngươi lại mạnh như vậy, có thể đỡ được một lần tấn công của ta, đúng là tuổi trẻ tài cao nha.”
“Đương nhiên, ngay cả một con khỉ cũng không đánh lại thì ta nên đi chết được rồi.” Tiêu Phàm vừa che vết thương vừa khinh bỉ nói.
Mặc dù tình huống hiện tại không tốt thế nhưng Tiêu Phàm không muốn thua người khác về tinh thần.
Hoàng Kim viên thế mà nghe được thằng nhóc trước mặt nói mình là khỉ thì gân xanh trên trán hằn lên, lửa giận bốc lên phừng phừng: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta không phải là khỉ, mà là Hoàng Kim viên vĩ đại!”
“Giống nhau, đối với ta mà nói thì Hoàng Kim viên chính là khỉ.” Tiêu Phàm cười khẽ nói.
“Ngươi muốn chết!” Hoàng Kim viên tức giận, cầm kiếm lên chém thẳng vào người Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nói vậy với Hoàng Kim viên vì tăng sĩ khí cho mình, thêm cả kích thích Hoàng Kim viên, làm nó tức giận tới mất lý trí, như vậy mới làm cho lực chú ý của Hoàng Kim viên luôn ở trên người hắn, ngăn cản nó, không cho nó chú ý tới đồng đội của mình.