Chương 173: Chiến Đấu Với Hoàng Kim Viên
Thế nhưng khi chọc giận Hoàng Kim viên thì sẽ đẩy mình vào trong vòng nguy hiểm…
“Ngao ngao ngao ngao!” Tiếng kêu của khỉ lúc nào cũng chói tai như vậy.
Hoàng Kim viên cầm kiếm chém tới Tiêu Phàm một cách rất điên cuồng, mặc dù đều là chém lung tung nhưng tốc độ lại cực nhanh.
Theo mỗi lần chém xuống thì ánh kiếm cũng xuất hiện, vẩy ra xung quanh.
Tiêu Phàm nhìn thấy rất nhiều ánh kiếm đều bay tới chỗ của mình thì chỉ có thể vừa lùi lại vừa trốn tránh, động tác rất nhếch nhác và hỗn loạn.
“Ngao ngao! Ta chém chết ngươi, loài bò sát bẩn thỉu!” Hoàng Kim viên đang rất tức giận, trong mắt chỉ còn có Tiêu Phàm, không chặt Tiêu Phàm thành thịt băm thì sẽ không bỏ qua!
Nhìn thấy Hoàng Kim viên đang trong trạng thái điên cuồng thì Tiêu Phàm rất buồn bực, thế nhưng là không còn cách nào khác, chỉ có thể thúc giục đồng đội: “Hổ Nữu, nhanh nhanh lên rồi tới cứu giá! Bản vương sắp băng hà rồi!”
“Ừ, biết rồi, còn rất nhiều vũ khí chưa nhặt xong đâu, anh cố gắng thêm chút nữa.” Tiếng nói bình tĩnh và nhàn nhã của Hổ Nữu truyền tới.
Tiêu Phàm biết rằng cô nàng này cũng không sốt ruột, thế nhưng lần này không có ai giúp đỡ thì mình chắc chắn bị con khỉ này chặt thành thịt băm mất.
Mặc dù Hoàng Kim viên chỉ có một kỹ năng đó là biến rác rưởi thành thần khí, thế nhưng chỉ bằng một kỹ năng này đã quá mạnh mẽ rồi.
Một đứa trẻ cầm súng chắc chắn có lực uy hiếp lớn hơn một người lớn cầm dao gọt trái cây, hơn nữa Hoàng Kim viên lại không phải là trẻ con, nó là boss cuối của một nhiệm vụ truyền thuyết, có sức mạnh rất lớn và tốc độ rất nhanh.
Con bà nó!
Tiêu Phàm chỉ hơi không chú ý thôi mà đã bị Hoàng Kim viên thừa cơ lao tới gần.
Khi tới gần thì Hoàng Kim viên dùng kiếm chém thẳng tới Tiêu Phàm một cách điên cuồng mà không nói thêm lời nào cả.
Tiêu Phàm phản xạ tự nhiên quét ngang thanh kiếm, để ngang người mình lần nữa.
Hắn nghĩ thầm, lần này dính ánh kiếm là cái chắc rồi, kể cả đỡ được vẫn bị chém, đen ghê.
“Loảng xoảng!” Giữa sân vang lên tiếng kim loại chém vào nhau.
Thế nhưng ánh kiếm cũng không bay tới ngực của Tiêu Phàm…
Bởi vì khi hai thanh kiếm chém vào nhau thì kiếm trong tay Hoàng Kim viên bị Ảm Long Minh Viêm kiếm chém nát.
Tiêu Phàm thật sự là không nghĩ tới, khi Ảm Long Minh Viêm kiếm đón đỡ và công kích sẽ làm giảm độ bền của vũ khí đối phương, khi đón đỡ đòn này của Hoàng Kim viên lại kích hoạt được hiệu quả đặc biệt của nó.
Sống sót sau tai nạn làm Tiêu Phàm hơi hưng phấn, thật không ngờ rằng một thanh kiếm cấp bậc sử thi lại có thể chiến thắng một thanh kiếm cấp bậc truyền thuyết, Ảm Long Minh Viêm kiếm thật sự là tuyệt vời!
Thật ra thì cái kiếm cấp bậc truyền thuyết đó lúc đầu chỉ là rác rưởi, mà độ bền đã sắp tới 0 rồi, Hoàng Kim viên chỉ có thể tăng lên cấp bậc của thanh kiếm chứ không thể ảnh hưởng tới độ bền của nó được.
Cho nên khi hai kiếm chém vào nhau thì đúng lúc đó độ bền của kiếm cũng hết sạch, kiếm cũng theo đó mà nát nên vì vậy mà Tiêu Phàm vẫn còn sống.
Thừa dịp Hoàng Kim viên chưa lấy lại được tinh thần khi vũ khí bị hủy thì Tiêu Phàm rút thêm một thanh kiếm nữa từ ba lô ra, hai tay nắm chặt hai thanh kiếm chém tới tấp về phía Hoàng Kim viên.
Mẹ nó, tinh tướng lắm à? Tinh tướng tiếp đê, bây giờ có chuyện rồi nhìn xem ông mày có chém chết mịa mày không cái con khỉ này.
Tiêu Phàm thám hiểm trong thần điện này đã tích lũy được số oán khí khá cao, bây giờ là đang xả những chỗ đó lên Hoàng Kim viên tay không tấc sắt này.
Hoàng Kim viên khi không có vũ khí thì hơi hoảng hốt, chân tay luống cuống, khi bị Tiêu Phàm chém vài kiếm và bị đau thì mới tỉnh lại, vội vàng tìm thanh kiếm khác để chiến đấu.
Vừa mới né tránh được một kiếm của Tiêu Phàm, Hoàng Kim viên lại thấy một cái chùy ở trên mặt đất nên rất vui vẻ, đi tới và muốn nhặt nó lên.
Thật không ngờ rằng, Tiêu Phàm thu lại thanh kiếm đang cầm trong tay trái mà lấy một bình rượu đế ra, uống một hớp lớn sau đó phun thẳng vào mặt Hoàng Kim viên.
Đúng vậy, đây chính là tuyệt chiêu mà Tiêu Phàm lĩnh ngộ được khi chiến đấu với Phục Địa Chu Ma lúc trước, nhổ nước bọt! À nhầm, gọi là [Tửu Tinh Thổ Tức].
Mặc dù kỹ năng này chỉ làm choáng 0.5 giây, thế nhưng chỉ cần 0.5 giây trong tình huống như này là ổn rồi.
Tiêu Phàm thừa dịp Hoàng Kim viên bị choáng thì nhảy lên, đạp bay Hoàng Kim viên ra ngoài, không có nó tới gần cái chùy rồi lại dùng hai kiếm chém tiếp.
Hoàng Kim viên bị đau mà tỉnh lại, trông thấy hai thanh kiếm của Tiêu Phàm đang chém tới người mình thì vội vàng né tránh, lộn ngược hai vòng về phía sau.
Thật không nghĩ tới Hoàng Kim viên đang lúc lộn ngược thì lại vớ được một thanh vũ khí mới.
Khi Tiêu Phàm nhìn thấy vũ khí trên tay của Hoàng Kim viên thì rất hối hận.
Nếu sớm biết là như vậy thì đã cho nó nhặt cái chùy lên rồi, hiện giờ với hình tượng của nó với cái vũ khí trên tay thì Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy áp lực trong lòng mình trở nên lớn hơn nhiều rồi…
Con khỉ đi cùng với cây gậy, dù là con nít ba tuổi cũng có thể nghĩ đến một nhân vật thần thông quảng đại trong truyền thuyết.
Mà lúc này, Hoàng Kim viên lăn vài vòng ra đằng sau, nhặt một cây gỗ mục nát nhỏ dài lên.
Vầng sáng vàng rực chói mắt lại hiện ra trong tay Hoàng Kim viên, sau đó cây gậy nát kia lại chẳng thấy đâu nữa, mà thay vào đó là…
Hai đầu bằng vàng, ở giữa là sắt đen, mỗi lần vung lên lại phát ra tiếng gió vun vút, đây không phải là Gậy Như Ý thì là gì?
Nhìn thần khí mới trong tay Hoàng Kim viên, Tiêu Phàm chợt thấy ớn lạnh, vô thức nuốt nước miếng một cái.
Đùa à? Ngay cả Gậy Như Ý mà Hoàng Kim viên cũng chộp bừa đến được thì còn đánh đấm gì nữa?
Hoàng Kim viên cũng mặc kệ Tiêu Phàm đang nghĩ gì, nó chỉ biết vừa rồi Tiêu Phàm thừa dịp hỗn loạn chiếm tiện nghi của nó, lớp da lông màu vàng cao quý trên người nó phải chịu oan vài nhát kiếm, thế nên tâm trạng nó lúc này thật sự không được tốt lắm…
“Tên nhóc lông vàng kia, ngươi dám tập kích lão cha Hoàng Kim viên của ngươi à! Ngứa đòn phải không!” Hoàng Kim viên trợn mắt nhìn Tiêu Phàm, hai hàm răng cắn chặt, quát lớn một tiếng.
Sau đó, nó múa gậy quanh người, động tác cực kỳ linh hoạt, tạo thành những vòng tròn đẹp mắt làm Tiêu Phàm càng sợ hơn.
Xem ra loài khỉ có năng khiếu múa gậy thật đấy, Hoàng Kim viên này sử dụng gậy nhuần nhuyễn như vậy thì mình phải làm gì tiếp đây?
Hoàng Kim viên thấy Tiêu Phàm chẳng thèm để ý lời chế giễu của mình mà chỉ cảnh giác nhìn nó chằm chằm, lại càng tức giận hơn: “Đừng tưởng là ngươi biết một ít kiếm pháp thì có thể kiêu căng ngạo mạn lên mặt với ta! Ta đây tinh thông thập bát ban võ nghệ đủ hết đấy!”
Nè nè, con mắt nào của mày thấy tao kiêu căng ngạo mạn lên mặt với mày hả? Rõ ràng bây giờ tao đang run rẩy lo sợ cẩn thận từng chút một! Mày đừng có vu oan giá họa cho tao như vậy chứ! Tiêu Phàm thầm phàn nàn trong lòng.
Nhưng đáp lại Tiêu Phàm là một nhát gậy hung hiểm của Hoàng Kim viên!
Tiêu Phàm chỉ thấy Hoàng Kim viên còn cách mình một khoảng thật xa đột nhiên phi thân lên giáng một gậy xuống, thế mà cây gậy ấy lại bổ thẳng xuống đầu mình!
Mọe, quả thật là Gậy Như Ý có thể dài ra thụt vào phóng to thu nhỏ! Cứ tưởng vị huynh đài này chỉ có bề ngoài giống Tôn Ngộ Không thôi chứ!
Tiêu Phàm vội vã nghiêng người né.
Còn không chịu né thì mình cũng đi tong.
“Ầm!”
Cây gậy nện thẳng xuống đất, cuốn tung bụi mù.
Tiêu Phàm chăm chú quan sát vị trí vừa bị Hoàng Kim viên đập trúng, nỗi sợ lại tăng thêm vài phần.
Sau khi đám bụi mù tan đi hết, trên mặt đất của Thần Điện bỗng nhiên có thêm một khe nứt sâu hoắm đang từ từ lan rộng.
Đến giờ mà Tiêu Phàm vẫn còn run lẩy bẩy, nếu khi nãy hắn bị cây gậy kia đập trúng thì không chết cũng tàn phế.
Vì Hoàng Kim viên vừa bị Tiêu Phàm lợi dụng nên lần này chẳng thể dễ dàng bỏ qua cho hắn, cây “Gậy Như Ý” hàng nhái chất lượng cao kia lại lập tức đánh về phía hắn, mang theo sát ý lạnh thấu xương.
Mẹ ơi!
Giây phút này, rốt cuộc Tiêu Phàm cũng hiểu vì sao đám yêu quái trong Tây Du Ký tên nào cũng sợ con khỉ họ Tôn đến vậy.