Chương 174: Chơi Mạt Chược
Chưa nói đến Tôn Ngộ Không cơ bản đã thần thông quảng đại, mà chỉ riêng khí thế của thần khí Gậy Như Ý này thôi đã có thể dọa người ta sợ vỡ mật rồi.
Hoàng Kim viên sử dụng loại vũ khí có thể tùy ý biến hình này để đánh Tiêu Phàm làm hắn chẳng thể phản công lại được, bởi phương thức tấn công này quá khó lường.
Né rồi đỡ, đỡ rồi lại né, cứ lặp lại liên tục như vậy.
Tiêu Phàm bị Hoàng Kim viên đập đến mức chẳng còn cơ hội để đi làm mấy chuyện khác nữa, vừa bị động lại vừa chật vật vô cùng.
Hắn từng định lại gần Hoàng Kim viên, nhưng còn chưa mon men rút ngắn được khoảng cách thì đã suýt bị cây gậy kia kéo dài ra đâm xuyên qua bụng rồi.
Tiêu Phàm cũng từng định sử dụng lại chiêu cũ, dùng vũ khí đặc biệt Ảm Long Minh Viêm của mình để chém gãy “Gậy Như Ý” trong tay Hoàng Kim viên.
Tiếc là Ảm Long Minh Viêm đã đụng độ với Gậy Như Ý rất nhiều lần nhưng cây gậy ấy vẫn vững vàng như cũ, chẳng hề có xu hướng gì gọi là sắp gãy cả.
Đối với việc này, Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, chắc là lần này Hoàng Kim viên đã biến ra được một cây Gậy Như Ý hệt như trong truyền thuyết, để tại Đông Hải mười nghìn năm cũng chẳng rỉ sét gì?
Cũng phải, ngay cả kiếm Ảm Long Minh Viêm phẩm chất sử thi trong tay Tiêu Phàm mà cũng có được thuộc tính không bị hư tổn, vậy thì loại vật phẩm cấp bậc truyền thuyết như Gậy Như Ý ắt hẳn cũng có thuộc tính ấy.
Vì Tiêu Phàm chẳng thể lại gần Hoàng Kim viên để phản công nên nó càng đánh càng hăng, ngược lại Tiêu Phàm đã mệt đến mức thở hồng hộc.
Tiêu Phàm quả thực chẳng còn cách nào khác, trong khi Hoàng Kim viên chỉ cần đánh đại ra một gậy về phía hắn là đã tạo ra lực công kích rất lớn, thì hắn lại phải hao tốn tinh thần và thể lực rất nhiều để đỡ một gậy đó.
Mà Tiêu Phàm chẳng phải làm bằng sắt thép, sau khi né đòn được một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng mắc sai lầm…
Vì phải vật lộn suốt một thời gian dài nên hắn đã quá mỏi mệt, mức độ tập trung tinh thần cũng giảm sút, kết quả Tiêu Phàm bị sơ sẩy. Tuy chưa trúng đòn trực diện nhưng hắn lại không cẩn thận bị mấy phiến đá nát vụn khi nãy làm vấp ngã.
Hoàng Kim viên đâu thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng ấy, Gậy Như Ý lập tức lao vun vút xuống đầu hắn!
Nhìn bóng dáng cây gậy trước mắt mình mỗi lúc một lớn dần, Tiêu Phàm thầm than trong lòng. Thôi rồi, lần này thất bại thật rồi…
…
“Ầm!”
Âm thanh chấn động cả núi sông, vậy mà Tiêu Phàm lại không cảm thấy đau đớn gì. Khi mở hai mắt ra, hắn thấy một hình ảnh quen thuộc tái diễn.
Cứ mỗi lần đến thời điểm nguy cấp là cô gái Xà Cơ này lại kịp thời lao ra.
Có điều, đòn tấn công vừa rồi của Hoàng Kim viên thật sự rất hung ác, ngay cả loại xe tăng “Da dày thịt thô” như Xà Cơ mà cũng bị đập mất 50% HP, không cần nghĩ cũng biết nếu gậy ấy rơi xuống cơ thể yếu ớt của hắn thì sẽ là kết quả gì.
Nhưng nếu Xà Cơ có thể xuất hiện ở đây, chứng tỏ nhóm Hổ Nữu đã “Tổng vệ sinh” xong rồi.
Quả nhiên đúng lúc này một ánh sáng trắng trong thuần khiết rọi xuống người Xà Cơ, kỹ năng Liên Mẫn của Bán Trường Miên đã xuất hiện…
Sau đó, kỹ năng buff [Bài Vịnh Kiên Nghị] cũng xuất hiện trong thanh trạng thái của Tiêu Phàm, chẳng qua lần này đổi sang ca khúc khác, chính là “Mùa Xuân Ở Đâu”.
Như vậy nghĩa là Tiêu Phàm rốt cuộc cũng trụ được đến lúc kèn lệnh phản công thổi lên.
“Xà Cơ tập trung trợ giúp đồng đội, Trường Miên duy trì điểm HP cho Xà Cơ, Hổ Nữu điều chỉnh độc tố của [Độc Bò Cạp Khó Lường] thành [Độc Bò Cạp Lạnh] và cố gắng sử dụng mấy kỹ năng khống chế của cô để kìm chân con khỉ Hoàng Kim viên kia. Mọi người, lên nào!”
Ba ông thợ giày cũng có thể đấu thắng một Gia Cát Lượng, mày hãy nếm thử sự phẫn nộ của Vũ Hội Ác Ma đi!
Nhưng dù số người vây đánh Hoàng Kim viên đã đông đảo hơn, nó vẫn chẳng bối rối tẹo nào, lại vung gậy đánh về phía Tiêu Phàm.
Xà Cơ vừa phục hồi lại được một ít HP đã vượt lên trước, đỡ đòn lần nữa. Đồng thời, ngay khoảnh khắc khi cây gậy sắp chạm vào mình, cô dùng búa và khiên kẹp lấy cây gậy hòng kìm chế Hoàng Kim viên.
Đáng tiếc, cây gậy trong tay Hoàng Kim viên chẳng phải vũ khí tầm thường mà là Gậy Như Ý trong truyền thuyết.
Chỉ thấy cây gậy đang bị Xà Cơ kẹp lấy đột nhiên thu nhỏ và rút ngắn lại, nhanh chóng bị kéo ra khỏi hai tay của cô.
Có điều, mặc dù quá trình này xảy ra rất nhanh nhưng vẫn tốn một ít thời gian.
Mà chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi ấy thôi, một vệt sáng màu hồng chợt hiện ra, [Châm Độc Đỏ Thắm] của Hổ Nữu đã bay vụt về phía Hoàng Kim viên.
Dù Hoàng Kim viên phản ứng rất nhanh nhưng tốc độ của châm độc còn nhanh hơn, cuối cùng không tránh được, bị cây châm độc vô cùng tầm thường ấy đâm vào người.
Hiệu quả gây tê liệt của [Châm Độc Đỏ Thắm] lập tức được phát ra, động tác của Hoàng Kim viên chậm dần.
Hổ Nữu đâu thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một ấy, lập tức vươn tay ra, động tác tựa như đang nắm lấy một vật nào đó trong không khí. Bỗng nhiên, một rừng dây gai mọc lên ngay dưới chân Hoàng Kim viên, từ từ quấn lấy nó!
Bị trúng liên tục hai kỹ năng khống chế kẻ địch của Hổ Nữu, thân pháp vốn cực kỳ nhanh nhẹn của Hoàng Kim viên đột nhiên trở nên hết sức chậm chạp.
“Xà Cơ, tranh thủ sử dụng đòn tấn công bằng khiên chắn với nó đi!” Tiêu Phàm vội vàng chỉ huy.
Nghe được lời của hắn, Xà Cơ lập tức giơ khiên ra, đánh thẳng về phía Hoàng Kim viên!
“Ầm!”
Vì trước đó đã bị Hổ Nữu dùng kỹ năng khống chế nên Hoàng Kim viên đâu thể tránh nổi một chiêu này, vì thế nó ăn đủ hết cả cái khiên của Xà Cơ.
Khi vòng “nhang muỗi” kia vừa hiện ra, Tiêu Phàm lập tức xông lên đập vào tay Hoàng Kim viên một cái.
Hoàng Kim viên bị đau nên buông lỏng tay ra, Gậy Như Ý với sức mạnh tột đỉnh kia rơi ngay xuống đất, phát ra tiếng leng keng rồi lập tức biến trở lại thành một cây gỗ mục nát không đáng chú ý.
Thừa dịp Hoàng Kim viên còn đang hôn mê, Tiêu Phàm lập tức nhét cây gỗ mục kia vào trong ba lô của mình rồi mới an tâm tiếp tục đánh nhau với nó.
Đến khi tỉnh lại, Hoàng Kim viên phát hiện cây gậy chẳng còn nằm trong tay mình nữa, đang định nhặt lấy vũ khí khác để giao chiến với kẻ địch nhưng chợt giật mình nhận ra nhóm Hổ Nữu đã dọn sạch bách cả đại điện rộng lớn này.
Trong khi ấy, đám người Tiêu Phàm đã tiến lại gần nó, vũ khí trên tay tỏa ra ánh sáng dìu dịu, chính là Sức mạnh của Lời Chúc!
Vì đã mất đi thần khí nên kế tiếp Hoàng Kim viên chỉ có thể chịu đựng đám “Cao thủ giậu đổ bìm leo” kia đánh đập thôi…
…
Nhưng dù gì loài khỉ cũng vốn rất nhanh nhạy, khi kỹ năng hạn chế của nhóm Tiêu Phàm hết tác dụng, Hoàng Kim viên vẫn có thể tìm được một khe hở, thoát khỏi vòng vây của mấy người đang đánh như sói như hổ kia rồi nhảy lên đài cao, có điều HP của nó cũng chỉ còn lại có 10%.
Lúc này Hoàng Kim viên đã bị đánh đến mức hình dáng cũng thay đổi hoàn toàn, mà kiểu đánh người đánh cả mặt như thế thì cũng chỉ có Tiêu Phàm hoặc Hổ Nữu làm thôi.
Hoàng Kim viên bịt cái mũi đang chảy máu ồ ạt, mở to cặp mắt bị đánh bầm dập của mình nhìn Tiêu Phàm, trong lòng vừa tức vừa hận đến tột độ.
“Ngay cả Hoàng Kim viên vĩ đại mà các ngươi cũng dám làm như vậy! Các ngươi chết chắc rồi!” Hoàng Kim viên hét lên với bọn họ.
Không có vũ khí thì mày cũng chẳng khác gì con gà quèn, lại còn đứng đấy mà đe với chả dọa. Tiêu Phàm vừa khinh thường nghĩ thầm trong lòng vừa dẫn mọi người từ từ đến chỗ đài cao, vây chặt Hoàng Kim viên chỉ còn chút hơi tàn.
Nhưng vừa mới bước lên được hai bước thì Tiêu Phàm bỗng ngừng chân lại, giật mình nhìn Hoàng Kim viên vẫn rất khí phách bá đạo ở trên kia: “Đây là…”
Hai cánh tay nhỏ dài của Hoàng Kim viên xếp chéo vào nhau, bàn tay mở ra, tự sờ khắp người.
Tư thế cực kỳ uốn éo, ánh mắt hết sức mê ly, biểu cảm lại vô cùng giống… Nhóm Tiêu Phàm nhìn thấy mà da gà dựng hết cả lên.
“Các ngươi ráng mà đón lấy lửa giận của Hoàng Kim viên đi! Hãy chống mắt lên mà xem tuyệt kỹ độc môn Tự Sờ của tộc Hoàng Kim viên ta!” Sau khi đã hoàn thành xong tư thế buồn ói của mình, Hoàng Kim viên hung ác uy hiếp bọn họ.
Nghe thấy những lời ấy, Tiêu Phàm không nhịn được mà thầm chửi thề trong lòng. Mày đang định chơi mạt chược đấy hả! Lại còn Tự Sờ(*)!
(*) Nguyên gốc Hán Việt là “tự mạc”, mà trong mạt chược thì từ này có nghĩa là người chiến thắng nhờ quân bài mình rút được.