Ác Ma Doanh Địa

Chương 176: Chuyện Cũ

Chương 176: Chuyện Cũ

Hai mắt vượn lông vàng mở to, trên mặt là vẻ không thể tin được. Hắn ta cố hết sức quay người nhìn lại, nhìn thấy được bóng dáng phóng khoáng của Tiêu Phàm: “Sao ngươi lại biết được?”
“Bởi vì ngươi từng nói ngươi chính là vượn lông vàng vĩ đại nhất.”
“Đúng vậy. Ha ha ha. Vượn lông vàng vĩ đại nhất.” Vượn lông vàng cười khổ một tiếng, tiếng cười của hắn ta nghe ra rất thê lương. Thân thể hắn ta chậm rãi ngã về phía sau rồi không nhúc nhích nữa.
[Chúc mừng người chơi Mệnh Phàm lên cấp 28.]
Sau khi vượn lông vàng ngã xuống, ngoại trừ Tiêu Phàm thì đám Hổ Nữu các nàng cũng đầu tăng lên 1 cấp.
Xà Cơ không hiểu được Tiêu Phàm làm thế nào để có thể đánh đổ được vược lông vàng, vì thế cô tiến lên phía trước để hỏi Tiêu Phàm chuyện gì vừa xảy ra: “Đội trưởng ca ca, sao anh lại lợi hại như vậy? Một kiếm vừa rồi có thể đánh đổ được vượn lông vàng trong giây lát.”
“Không có gì. Hắn ta vốn cũng chỉ còn lại 10% lượng máu, hơn nữa hắn ta lại còn khinh địch, bị anh tiêu diệt trong giây lát cũng không có gì lạ.”
“Nhưng mà vừa rồi hắn ta còn chống được cả đao thương, làm sao mà anh có thể làm hắn bị thương chứ?”
“Là bởi vì nó cũng có điểm yếu. Trên đời này không có gì là tuyệt đối chống lại được đao kiếm. Loại võ công Kim Chung Tráo này cũng sẽ có khe hở, không có khả năng nó không có điểm yếu. Mà anh tấn công vào điểm yếu đấy, hắn ta liền bị đánh bại.”
“Nhưng mà nhược điểm của nó gì chứ? Sao anh lại biết được điểm yếu của hắn ta?”
“Hắn ta sử dụng Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, Thiết đầu công, cánh tay kỳ lân có chứa nhiều khí công, nhưng hắn ta vẫn để lại một đường. Thật ra vượn lông vàng không tự sờ hoàn toàn, hắn ta còn một tuyệt kỹ hạng nhất chưa sử dụng đến. Tuyệt kỹ này gọi là “Armstrong hồi toàn gia tốc phún khí thức pháo Armstrong”. Nếu như vượn lông vàng lôi tuyệt kỹ này ra, có thể hắn ta sẽ biến thành người vô địch đích thực. Hắn ta là một con vượn lông vàng vĩ đại, anh đoán rằng hắn ta sẽ không sử dụng tuyệt kỹ số một này trước mặt các em đâu. Cho nên, đây chính là điểm yếu của hắn ta. Mà anh ở giây phút cuối cùng đã tấn công nhược hiểm của hắn.”
Bời vì đợt giao chiến vừa rồi giữa Tiêu Phàm và vượn lông vàng diễn ra quá nhanh, đợi đến khi mọi người có phản ứng thì vượn lông vàng đã ngã xuống rồi. Hổ Nữ và Bán Trường Miên cũng không hiểu rõ quá trình này nên đồng loạt nghe Tiêu Phàm giải thích.
Lúc nghe tới “Armstrong hồi toàn gia tốc phún khí thức pháo Armstrong”, Hỗ Nữ xì một tiếng đầy khinh thường, mắng Tiêu Phàm vô liêm sỉ, lúc sau không thèm để ý đến tên Tiêu Phàm đáng ghét này.
Bán Trường Miên đỏ mặt, không dám đối diện với Tiêu Phàm, tự mình rời đi.
Chỉ có Xà Cơ và Miên Miên nghe thấy mấy lời đó như rơi vào trong sương mù, bởi vì ở trên phương diện nào đó, chỉ số thông minh của hai người là bằng nhau.
Tiêu Phàm đi đến bên người vượn lông vàng đã ngã xuống, vì nó mà thở dài.
Có những người được người khác khâm phục nhất là khí phách, nhưng thứ ngu xuẩn nhất cũng là khí phách.
Nếu đổi lại là mình, trong kiểu tình huống như thế này rốt cuộc là sờ hay không sờ đây.
To be, or not to be, that is the question. — Shakespeare
Tiêu Phàm lắc lắc đầu, trong lòng hắn cảm khái: đó chính là lí do mà anh ghét triết học đấy…
Trải qua trận chiến Hoàng Kim Viên, Tiêu Phàm bị Hổ Nữu dán lên cái mác “đồ vô sỉ”.
Nhưng Tiêu Phàm vẫn vô cùng vui vẻ như cũ. Bởi nếu Tiêu Phàm đoán không sai, trận chiến với Hoàng Kim Viên này chính là cửa cuối cùng trong phó bản di tích thần điện Hoàng Kim Viên, tiếp theo chỉ cần lấy vật phẩm của Hiriston còn sót lại trong thần điện đi là được.
Lấy vật phẩm của Hiriston còn sót lại trong thần điện đi thì có thể nhận được ban thưởng ngay, vì thế Tiêu Phàm đừng vui mừng sớm.
Tiêu Phàm cao hứng bừng bừng đi đến trước mặt bức vẽ đầu lâu có sừng tà ác sau đài cao kia, nhanh chóng tìm được lỗ khảm ở chính giữa, khong kịp chờ đợi đặt [Nhẫn – tín vật giới chỉ của Hiriston] vào lỗ khảm.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, mặt tường gần bức vẽ xấu xí mở ra, mật thất dẫn đến đại sảnh của thần điện sau tường hiện ra trước mắt Tiêu Phàm.
“Oa!” Bán Trường Miên thấy cảnh này, trong đôi mắt đẹo lộ ra ánh sáng hưng phấn, sau đó cô nhìn Tiêu Phàm bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Anh nhìn chằm chằm miệng em làm gì?”
“Không có gì…” Tiêu Phàm quay đầu, nghĩ thầm xem ra mình vẫn còn ám ảnh với “miệng quạ đen của Bán Trường Miên sâu đến nỗi không thoát ra được.
Tiêu Phàm thấy Bán Trường Miên mwor miệng thì luôn luôn cẩn thận nhìn về phía cô, sợ cô lại nói ra cái lời nói kỳ dị gì đó.
Dù sao loại nghề nghiệp vú em này thích hợp nhất với việc nói thao thao bất tuyệt, chẳng hạn như câu nói nổi tiếng kia: “Thần nói, phải có ánh sáng.”
Mà ở bên trong thần điện này, Bán Trường Miên nói: “Có cạm bẫy.”. Điều này đối với Tiêu Phàm mà nói chính là điều đáng sợ nhất.
Cũng may là xem tình huống mắt, Bán Trường Miên không hề nói gì, lúc này Tiêu Phàm mới yên lòng đi vào bên trong phòng tối.
Dưới ánh mắt vô cùng sùng bái của ma tướng chòm sao Bạch Dương Arista ở Tân Thủ Thôn, Tiêu Phàm thấy được cái người tên là Hiriston này là một ác ma vô cùng mạnh mẽ, mà tại bộ lạc Orge, Oppa bà bà cũng kể lại những câu chuyện của người này, khiến người ta cảm thấy người anh hùng đã chết này của trận doanh Ác Ma vô cùng mạnh mẽ.
Bình thường thì những người mạnh mẽ chết đi sẽ để lại một nguồn tài phú vô cùng lớn không phải sao.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm dường như cảm thấy một lượng lớn tiên đan, pháp bảo, công pháp đang gọi mời mình.
Thế nhưng hệ thống keo kiệt, trò chơi tàn khốc.
Sau khi tiến vào phòng tối, ngoại trừ thấy bộ xương khô bên ngoài, không thấy được một “đồ vật lấp lánh” nào.
Tiêu Phàm tới gần bộ xương khô đó, phát hiện bộ xương khô giữ mọt tờ giấy, Tiêu Phàm tiện tay nhặt lên.
Bảo tàng của mày đã bị tao trộm đi – Đạo tặc Hư Linh
“Ta dựa vào, có nhầm không thế?” Tiêu Phàm nhìn chữ viết trên tờ giấy, trong lòng giận dữ, xé tờ giấy ra!
Tờ giấy trong tay Tiêu Phàm nháy mắt hóa thành bột phấn, Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng thay đổi, đám người Hổ Nữu cũng không thấy đâu. Mà Tiêu Phàm phát hiện, hắn đang đứng trong một vùng hư không, xung quanh đen như mực không thấy rõ vật xung quanh.
“ Người thừa kế của ta, thấy phản ứng thú vị của cậu, tờ giấy chỉ là ta đùa giỡn mà thôi, chớ lo lắng, chỉ là một mình ta quá nhàm chán mà thôi.” Bỗng nhiên một giọng nói trêu ghẹo truyền vào trong tai Tiêu Phàm, kiểu câu quen thuộc mà đáng ghét.
Tiêu Phàm nhìn về phía phát ra tiếng nói, trong sương mù xuất hiện một thân ảnh mơ hồ. Cho dù Tiêu Phàm có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ, dáng vẻ của hắn vẫn mơ mơ hồ hồ như cũ, tựa như thân ảnh hắn hòa lẫn với sương mù dày đặc, vô cùng hư ảo.
“Hiriston?” Tiêu Phàm thử dò xét chỗ đám sương mù kia.
“Ngoại trừ ta, nơi này còn có ai nữa đâu, người thừa kế thân yêu của ta.”
Nghe được lời xác nhận của đối phương, Tiêu Phàm không khách khí đưa tay ra, một chút liêm sỉ cũng không có.
Tiêu Phàm thầm nghĩ, mình đã trải qua gian nan trùng điệp, trăm đắng nghìn cay mới tới được nơi này, những phần thưởng này vốn dĩ là mình nên có được, vì sao phải cần có liêm sỉ.
Thân ảnh kia thấy hành động của Tiêu Phàm, lập tức sững sờ, sau đó cười ha ha: “Hậu bối thú vị, tuy nhiên cậu đừng nóng lòng quá, thứ nên đưa cho cậu sớm muộn gì cũng đưa cho cậu thôi.
Dù sao cậu cũng đã vượt qua được khảo nghiệm mà ta bố trí, những vật kia cũng chỉ có cậu mới có tư cách kế thừa.”
Lúc này, nôi dung câu chuyện của Hiriston bỗng nhiên thay đổi, trở nên vô cùng nghiêm túc, thậm chí có chút nặng nề.
“Cậu cảm thấy trận doanh Ác Ma thế nào?”
Hriston đột nhiên hỏi Tiêu Phàm một vấn đề vô cùng mơ hồ, bởi vì mơ hồ nên phạm vi trả lời cũng rất rộng, bởi vì mơ hồ nên đáp án thường lập lờ nước đôi, thậm chí có thể không có ý nghĩa. Nhưng Hiriston vẫn hỏi.
Cảm thấy trận doanh Ác Ma thế nào?
Từ khi Tiêu Phàm tiến vào trận doanh Ác Ma, vẫn luôn bị tất cả giày vò, quái vật, NPC, nhiệm vụ, phó bản, đồng đội, đạo cụ thậm chí đến cả kỹ năng của bản thân cũng không ngừng gây phiền phức cho hắn. Tiêu Phàm sắp bị mọi thứ ở nơi này tra tấn đến phát điên rồi.
Nhưng hiện giờ muốn Tiêu Phàm trả lời câu hỏi này một cách trực diện, nghiêm túc nói cho Hiriston những suy nghĩ chân thực trong nội tâm của mình thì Tiêu Phàm lại chần chờ.
Trận doanh Ác Ma đối với Tiêu Phàm mà nói chính là nói bết bát nhất, nhưng mà…
Nó thực sự rất tồi tệ sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất