Ác Ma Doanh Địa

Chương 177: Thừa Kế (1)

Chương 177: Thừa Kế (1)

Những chuyện mà bản thân hắn trải qua thật sự hỏng bét đến nỗi không đáng giá chút nào sao?
Hổ Nữu, Xà Cơ, Bán Trường Miên cùng Miên Miên thất sự có thể dùng hỏng bét để hình dung sao?
Arista, Lilith, lão Bach thật sự có thể dùng hỏng bét để hình dung sao?
Binh Trưởng, vượn lớn Hắc Phong, còn có đám đồ đần thật thà kia thật sự có thể dùng hỏng bét để hình dung sao?
Vô số câu hỏi vang lên trong lòng Tiêu Phàm, hắn thở dài: “Tôi không biết.”
Hiriston không thể hiện bất kỳ thái độ nào với câu trả lời của Tiêu Phàm, chỉ an ủi: “Không sao, sau này cậu sẽ dần dần hiểu rõ câu trả lời trong thâm tâm của mình.”
Về sau sao?
Tiêu Phàm nhìn thân ảnh mờ ảo trước mặt không nói gì.
“Trận doanh Ác Ma là quê hương của ta, hoàn cảnh nơi này vô cùng khốc liệt, đất đai khô hạn, không màu mỡ như các trận doanh khác, sắc trời cũng vô cùng khó coi, không cảnh đẹp ý vui như các trận doanh khác, tất thảy ở đây đều hỏng bét.
Tiêu Phàm nghe Hiriston người anh hùng của trận doanh Ác Ma này nói ra đáp án giống hệt đáp án trong lòng mình, vô cùng ngạc nhiên.
Tuy nhiên Hiriston rất nhanh đã nói câu tiếp theo: “Tất thảy đều hỏng bét hết cả, ta bắt đầu nghĩ như vậy, cho đến khi chiến tranh giữa bốn phe cánh bạo phát…”
“Những Ác Ma sinh trưởng trong hoàn cảnh khốc liệt của trận doanh Ác Ma này không nhu nhược giống máy tên được nuông chiều từ bé ở mấy trận doanh khác. Tộc Ác Ma trời sinh đã có thể chất mạnh mẽ, thiên phú dị bẩm , có tiềm lực tiến hóa trên mọi phương diện. Tiềm lực xuất sắc như vậy người ở các trận doanh khác không có.” Hiriston kiêu ngạo nói.
Tiêu Phàm nghe vậy, nghĩ thầm, thiên phú dị bẩm trong lời nói của Hiriston chắc là kỹ năng thiên phú trời sinh của chủng tộc ác ma.
“Bởi vì thiên phú của chủng tộc quá mức xuất sắc nên chủng tộc ác ma bị các chủng tộc khác ghen ghét.
“Ác ma, tà ác mà bạo lực, là nguồn gốc của tất cả tai họa. Đây chính là lý do để phát động chiến tranh của những người tự xưng là chính nghĩa kia. Sau đó bọn chúng dựa vào lý do hoang đường này tự thuyết phục bản thân bắt đầu xâm lược cùng tàn sát, ý đồ dọn dẹp sạch sẽ hết ác ma trên thế giới.”
Lúc Tiêu Phàm nghe được câu chuyện của Hiriston thì cảm thấy vô cùng giận dữ.
“Chiến tranh cứ vang dội như vậy, tộc Ác Ma chúng ta có thực lực cường đại, một đấu một thì hoàn toàn không cần phải sợ hãi các chủng tộc khác, nhưng số lượng người của chúng ta quá ít, sau khi đối đầu với sự trấn áp của liên hợp ba thế lực lớn, chúng ta bị đánh bại, thế nhưng bọn chúng lại từng bước ép câu, thậm chí rời bỏ vùng đất màu mỡ cũ mà lui xuống vùng đất khô cằn này.
“Khi đó chiến hỏa liên miên, xác chết khắp nơi, nhìn cảnh tượng bị thảm của trận doanh Ác Ma, ta mới phát hiện, hóa ra ta đã yêu mảnh đất này. Bởi vì lúc đó, ta rõ ràng cảm nhận được lòng ta đang đau đớn, giống như có một lưỡi dao sắc bén không ngừng xẹt qua xẹt lại trong lòng. Ta bắt đầu trở nên bi thương, sau đó là phẫn nộ. Sau đó ta quyết định chính tay ta sẽ bảo vệ mảnh đất mà ta yêu tha thiết này…” Ngữ khí của Hiriston lúc này trở nên vô cùng kiên định.
Sau đó ông đó ngươi hoàn toàn nổi dậy như lời mà Oppa bà bà nói, thật sự là chuyện cũ cẩu huyết, Tiêu Phàm thầm suy đoán trong lòng.
Thế nhưng lời nói tiếp theo của Hiriston hoàn toàn không giống với dự đoán cảu Tiêu Phàm: “Đáng tiếc ta chỉ là một ác ma bình thường, vốn dĩ không giúp được gfi trên chiến trường, không thể thay đổi cục diện bằng thực lực của bản thân.
Ôi, sao lời ông nói không giống trong kichjbanr chút nào, nghe Hiriston nói, Tiêu Phàm kinh ngạc trong lòng.
“Sau đó vào một ngày trong trận chiến đó, ta bị ma pháp cỡ lớn của quân địch đánh trúng, đánh bay xuống một vách núi.”
Rơi xuống vách núi rồi luyện được thần công? Tiêu Phàm ngạc nhiên cùng nghi hoặc trong lòng.
“Lần đó, ta bị thương rất nặng, không biết đã hôn mê trong đáy vực bao lâu. Lúc ta tỉnh lại, thấy bện cạnh mình có một thanh kiếm, cắm sâu trên mặt đất, bị các loại xiềng xích buộc chặt, ánh sáng màu tím đen lóng lánh…”
“Mà thanh kiếm đó, chính là Ma kiếm ApoPhis.”
“Đậu xanh, ngươi làm ăn thế nào mà bị một cái ma pháp nổ đến “
Tiêu Phàm nghe thấy tên của thanh kiếm kia, rốt cụ cũng không bình tĩnh được nữa, lớn tiếng chửi thề.
Hiriston nghe không rõ những danh từ như là “Dugeon fighter online”, “Screaming Cavern” gì đó mà Tiêu Phàm đang nói lẩm bẩm trong miệng, vì thế nên cũng mặc kệ Tiêu Phàm, tiếp tục kể lại chuyện đã qua kia…
“Khi đó tôi bị ma pháp làm tổn thương rồi lại bị đẩy xuống vách núi, thương thế rất nặng, cơ thể cực kì suy yếu, cảm thấy vô cùng uể oải, đầu óc rất mơ hồ, có một giọng nói lúc có lúc không giống như đang gọi tên tôi, tràn ngập sự mê hoặc, không thể nào từ chối…”
“Muốn có được sức mạnh vô địch không? Hãy giải trừ phong ấn của ta, ta sẽ thỏa mãn ngươi!” Tôi nghe thấy giọng nói này vang lên trong đầu, nghĩ đến đồng bào bị ngoại tộc tàn sát trên chiến trường, trong lòng nóng lên, đứng đậy, hoảng hốt đi về phía Ma Kiếm.”
“Ma Kiếm-Apophis, thân kiếm màu đen, lưỡi kiếm săc bén ánh lên tia sáng màu đỏ tím, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy kinh sợ. Một cái đầu lâu được đính lên trên chuôi kiếm màu vàng óng, trong hốc mắt trống rỗng của đầu lâu có hai ngọn lửa u ám giống như sự chết chóc, chuyển động nhẹ nhàng bên trong hốc mắt, rõ ràng chỉ là một vật chết nhưng lại cực kì sống động, hai ngọn lửa này giống như đôi mắt để Ma Kiếm có thế thông qua nó mà nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Mà lúc này đây Ma Kiếm-Apophis đang bị vô số dây xích quấn lên, từng tia chớp màu đen liên tục giáng xuống thân Ma Kiếm-Apophis, ngọn lửa trong hốc mắt của đầu lâu trên thân kiếm chớp tắt theo tần suất giáng xuống của tia chớp, chuyển động không ngừng.”
“Tôi cũng không biết tại sao khi đó mình lại dũng cảm như vậy, không sợ hãi những tia chớp màu đen ghê người đó, nghe theo tiếng nói trong đầu, bước lên phía trước rồi đưa tay nắm lấy chuôi của Ma Kiếm! Sau đó tôi lập tức ngất đi…”
“Khi tôi tỉnh lại thì phát hiện bản thân mình không còn ở dưới đáy vực mà đang nằm trên một khoảng đất trống trong một chiến trường xa lạ nào đó.”
“Bởi vậy nên lúc đó tôi nghĩ rằng những gì đã xảy ra đều là ảo giác, mãi đến khi nhìn thấy thanh Ma Kiếm trong tay mình. Cứ như vậy, tôi cầm theo Ma Kiếm-Apophis trở lại chiến trường của mình…”
“Từ sau khi có được thanh kiếm này, thực lực của ta giống như đã thay đổi haofn toàn, trở nên vô cùng mạnh mẽ, ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cũng không có người nào có thể chống đỡ. Dựa vào sức của một người mà xoay chuyển tình thế của trận chiến. Vốn dĩ có thể vì điều này mà vui mừng, nhưng tiếng nói của Ma Kiếm-Apophis trong lòng tôi lại vang lên ngày càng nhiều, càng ngày càng nghiêm trọng…”
“Giết! Giết! Giết! Giết càng nhiều càng tốt! Máu! Máu! Máu! Càng nhiều máu tươi càng tốt! Mỗi khi tôi chém giết trên chiến trường, âm thanh hô hào của Ma Kiếm-Apophis lại vang kên trong đầu tôi, tôi bắt đầu chém giết nhiều hơn, tiếng gọi trong đầu lại vang lên nhiều hơn không thể khống chế được, tôi sợ nếu như cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ đánh mất lí trí, thế nhưng tôi không thể buông Ma Kiếm ra, bởi vì không có nó tôi không thể nào bảo vệ được đồng bào của tôi. Cũng vì vậy mà số lần sử dụng Ma Kiếm-Apophis càng ngày càng nhiều, chướng ngại tâm lý của tôi cũng càng ngày càng nghiêm trọng hơn…”
“Sau đó mọi người truyền tai nhau rằng tôi bị tiểu nhân tính kế, bị nhiều người bao vây tấn công trong cạm bẫy, bị thương nặng, bôn ba vạn dặm, trở về quê cũ, không lâu sau đó thì qua đời. Mà chân tướng của việc này vốn dĩ không phải là như vậy…”
“Tôi ở trên chiến trường không ngừng sử dụng Ma Kiếm – Apophis để chém giết, rốt cuộc trong một lần giao chiến kịch liệt trên chiến trường, Ma Kiếm-Apophis đã hấp thu đủ máu tươi của rất nhiều sinh linh, tự giải trừ cấm chế của mình, khôi phục lạ nguyên thân-Tông đồ Dị Giới.”
“Ma Kiếm-Apophis không chế tôi, bắt đầu điên cuồng chém giết mà không cần phân biệt địch ta, mà trong quá trình chém giết đó tôi vẫn khổ sở điên cuồng giãy giụa…”
“Trận chiến này vô cùng khốc liệt, trong lúc này một đường, hai tộc, bốn cung, mười hai Ma tướng đều dừng chém giết lẫn nhau, hợp tác chống lại ngoại địch. Tất cả mọi công kích đều đổ dồn về phía tôi, cuối cùng Ma Kiếm-Apophis cũng buông lỏng sự khống chế đối với tôi, tôi chớp lấy thời cơ để thoát ra, rồi bắt đầu phản kích lại nó, bức linh hồn của Ma Kiếm-Apophis ra ngoài. Mặc dù đã bị bức ra ngoài như vậy nhưng linh hồn của Ma Kiếm-Apophis vẫn cực kì hung tàn…”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất