Chương 187: Chiến Khuyển
Thoáng cái cái đầu miệng phun dao gió của chó địa ngục ba đầu đã bị A Hoa Tỷ đánh cho mặt mũi bầm dập, liên tục kêu khổ.
Một cái đầu bị bắt nạt, hai cái đầu còn lại sao có thể để yên được, đều dự định quay qua trợ giúp.
Tiếc là Tiêu Phàm sẽ không để cho “chúng nó” được như ý muốn, Cửu Tinh Thổ Tức!
Một hồi hương rượu ngập tràn trên chiến trường, “hun” cho hai cái đầu của chó địa ngục bị Tiêu Phàm phun rượu lên choáng váng một trận.
Tiếp đó Tiêu Phàm cầm Frostmourne hướng về cái đầu ở giữa của chó địa ngục chém xuống!
Mũi kiếm mang theo một chút bông tuyết, quanh đầu của chó địa ngục ba đầu lúc này giống như được một tầng hơi màu xanh lam bao phủ, thần khí Frostmourne mang theo sương giá có thể gây ra hiệu quả giảm tốc.
Chó địa ngục ba đầu gặp phải hiệu ứng sương giá giảm tốc, nghênh đón nó là mưa tên rậm rạp của Tịch Dương gào thét bay tới, một cung thủ xuất sắc sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể tấn công kẻ địch.
Mũi tên vàng chính xác bắn lên người của chó địa ngục ba đầu, bắn ra nhiều đóa hoa máu.
Chó địa ngục ba đầu bị đau, ngửa đầu gào to một tiếng, lần nữa mở to cái miệng như chậu máu, định cho bọn Tiêu Phàm một đạo hơi thở ma pháp.
Hơi thở băng và lửa của chó địa ngục ba đầu kéo về phía Tiêu Phàm, Tiêu Phàm điểm nhẹ bước chân, hơi nghiêng trượt một chút, hai loại hơi thở mang nhiệt độ khác nhau cứ như vậy lướt qua thân thể chợt lóe của Tiêu Phàm.
Lần này Tiêu Phàm cũng không sử dụng [Điệu Waltz Phong Vũ], đương nhiên hắn cũng không có dư giá trị mị lực để tiêu hao mà sử dụng [Điệu Waltz Phong Vũ].
Mặc dù không có tốc độ di chuyển tăng thêm của [Điệu Waltz Phong Vũ], nhưng Tiêu Phàm vẫn tự tin có thể nhanh chóng né được trận hơi thở này, điểm tự tin này là Tiêu Phàm trong trò chơi bất tri bất giác dần dần mà nảy sinh.
Tiêu Phàm liên tiếp tránh né làm Tịch Dương có chút giật mình, thầm nghĩ, anh Phàm quả nhiên không hổ là anh Phàm, vốn dĩ cho rằng sau khi hắn vào trò chơi, các mặt trong trò chơi đều sẽ không được như lúc trước, không nghĩ tới vẫn cường thế như vậy.
Nghĩ đến đây, Tịch Dương càng nắm chặt cây cung trong tay thêm vài phần, mấy mũi tên lấp lánh ánh kim quang nhàn nhạt như hờn dỗi hung hăng bắn lên thân của chó địa ngục ba đầu.
Nói về cường thế, thật ra A Hoa Tỷ lại càng thêm cường thế, cái đầu phun dao gió của chó địa ngục ba đầu còn chưa kịp há mồm phun ra đã bị A Hoa Tỷ dùng một kỹ năng khoa trương đấm móc, chó địa ngục ba đầu cứ vậy nước mắt doanh tròng ngậm miệng chó lại, có thể nói là khí thế dâng trào.
Đáng tiếc ánh mắt tràn đầy “cơ tình” của Tịch Dương vẫn dán chặt lên người Tiêu Phàm, chưa hề cho A Hoa Tỷ một tia quan tâm nào.
Lúc này Tiêu Phàm sẽ không phân tâm chú ý đến đội hữu của hắn đang suy nghĩ cái gì, vô cùng chuyên chú nhìn chằm chằm chó địa ngục ba đầu trước mặt, bởi vì hắn biết cái tên gia hỏa này còn một tuyệt chiêu [Pháo Hủy Diệt Tối Thượng] vẫn chưa sử dụng, hắn không thể lơ là được.
Chó địa ngục ba đầu hiện tại có chút xộc xệch, trước không nhắc đến có một cái đầu vẫn đang bị một nữ quái vật đánh đập không ngừng, trốn thế nào cũng không thoát, lại còn bị bắn lén liên tục trúng mấy tên, bên kia lại còn bị một tiểu ác ma vô cùng linh hoạt cầm kiếm chém, phần thể nghiệm này thật sự hỏng bét rồi.
Tiểu ác ma cầm kiếm thường thì cũng thôi, vấn đề là chó địa ngục ba đầu lại cảm thụ được cảm giác uy hiếp vô cùng lớn đến từ thanh kiếm mà tiểu ác ma này cầm.
Cho nên chó địa ngục ba đầu suy nghĩ bất luận thế nào, trước tiên phải giải quyết cái tên vô cùng linh hoạt này đầu tiên cái đã.
Tiêu Phàm lấn người tiến lên, lại là hai kiếm xẹt qua.
Chó địa ngục ba đầu bị đánh đau, phun trả một đạo hơi thở.
Tiêu Phàm bay nhanh về phía sau tránh, đợi cho uy lực còn lại của hơi thở kia tan hết, lại lần nữa tập kích bất ngờ.
Không ngờ cái đầu vẫn bị A Hoa Tỷ “chiếu cố” lại đột nhiên bỏ qua sự tấn công của A Hoa Tỷ,
chuyển hướng về phía Tiêu Phàm phun ra một đạo dao gió màu xanh.
Tiêu Phàm thầm nghĩ hỏng bét, nhưng mà hiện tại tốc độ chạy của hắn quá nhanh, đã không kịp dừng lại nữa, vì vậy trường kiếm đưa ngang, đón đỡ!
Đinh! Một âm thanh thanh thúy vang lên, dao gió và thân kiếm va chạm tạo nên tiếng vang lớn.
Lúc dao gió biến mất, Tiêu Phàm bị chấn phun ra một búng máu.
Chó địa ngục ba đầu là người thủ hộ của nhiệm vụ mở ra khu vực liên thông, thực lực cũng không phải chỉ để làm cảnh, dù cho Tiêu Phàm ngay lập tức sử dụng kỹ năng đón đỡ, vẫn bị thương không nhẹ.
A Hoa Tỷ muốn trợ giúp Tiêu Phàm, kết quả hai cái đầu chó vẫn giằng co cùng Tiêu Phàm trong nháy mắt hướng về phía A Hoa Tỷ phun ra một trận hơi thở băng và lửa.
A Hoa Tỷ không dám khinh thường, chỉ có thể lẩn tránh về phía sau một lát.
Thế nhưng đây hết thảy còn chưa hết, một bên móng nhọn của chó địa ngục ba đầu đã mang theo một trận cuồng phong mạnh mẽ đánh tới hướng Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm vẫn luôn chăm chú nhìn vào hai cái đầu chó lớn nguy hiểm, chưa từng chú ý đến cái khác.
Cho nên không ngờ đến con chó dữ này ngoại trừ việc há mồm phun ra ma pháp còn có thể dùng đến móng vuốt.
Cảm giác được phong áp của cái móng vuốt đánh tới, Tiêu Phàm âm thầm kêu khổ, bây giờ nên làm sao đây, hiện tại tránh đã không kịp nữa, một chưởng này đánh xuống đoán chừng mạng hắn cũng đi tong…
“Thu Thu” một tiếng kêu vang lên, liệp ưng từ trên cao bay xuống!
Móng ngọn như móc câu, rạch một đường lên cẳng chân đang đánh tới Tiêu Phàm của chó địa ngục ba đầu…
Hí!
Một dòng máu tươi bị ưng trảo phụt ra, chó địa ngục ba đầu cũng vì đau đớn kích thích mà hạ cái móng chó đang đánh về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tránh thoát một kích chí mạng, thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một trận cuồng phong kéo tới.
Một mũi tên vàng nhanh chóng lướt qua khóe mắt Tiêu Phàm, bắn vào trên người chó địa ngục ba đầu!
“Ầm!”
Hoàng Kim Tiễn, kỹ năng truyền thừa cung Nhân Mã của Tịch Dương, hơn nữa còn là Hoàng Kim Tiễn max sát thương sau khi đã tụ lực 5 giây.
Mũi tên này sau khi bắn trúng chó địa ngục ba đầu vang lên tiếng vang thật lớn, hoàn toàn không giống với mũi tên thường, có thể thấy rằng uy lực của Hoàng Kim Tiễn này đáng sợ cỡ nào.
Chó địa ngục ba đầu bị mũi tên này của Tịch Dương bắn trúng chẳng khác gì bị một viên đạn pháo đánh trúng, bị đánh lui về sau hơn mấy mét, phát ra một trận tiếng kêu thảm thiết.
Sau một kích mãnh liệt này của Tịch Dương, lượng HP còn lại của chó địa ngục ba đầu không còn nhiều lắm.
Tiêu Phàm quay người lại, hướng về phía Tịch Dương giơ lên một ngón tay cái.
Tịch Dương cũng hướng về phía Tiêu Phàm gật đầu mỉm cười ra hiệu.
Sau đó như hai người chợt nhớ ra điều gì, không hẹn mà cùng xấu hổ quay đầu đi: “Nhổ vào, đều do thói quen trước đây.”
A Hoa Tỷ nhìn biểu hiện ăn ý lúc này của hai người, trong lòng có chút bất an, nghĩ thầm, cái tên nhóc đẹp trai này không phải là “gay” chứ, cô cần phải quan sát một chút, nghìn vạn lần không thể để cho hắn bẻ cong anh Phàm được.
Chó địa ngục ba đầu bị thương nặng như vậy, rốt cục không kiềm giận nỗi nữa, nó phải dùng ma pháp mạnh nhất của nó để xé xác kẻ địch trước mặt.
“Ngao ô!” Chó địa ngục ba đầu tru dài một tiếng, ba loại nguyên tố ma pháp khác nhau nhanh chóng tụ tập trong miệng, mà quanh thân của chó địa ngục ba đầu cũng có một tầng ánh sáng nhàn nhạt sáng lên…
Thật ra Tiêu Phàm vẫn luôn theo dõi chó địa ngục ba đầu, vẫn luôn luôn cảnh giác, thấy chó địa ngục ba đầu nổi giận, lập tức kêu gọi A Hoa Tỷ: “A Hoa Tỷ, nhanh dùng kỹ năng khống chế của cô để cắt ngang skill của chó địa ngục ba đầu!”
“Man Ngưu Quyền!” Nghe được Tiêu Phàm kêu gọi, nắm đấm sắt của A Hoa Tỷ liền hung hăng đập vào người của chó địa ngục ba đầu.
Lớp kim quang nhàn nhạt trên người chó địa ngục ba đầu chỉ bị trọng quyền của A Hoa Tỷ tạo nên một tia gợn sóng, rất nhanh liền khôi phục lại, mà dưới chân cũng chỉ hơi di động nửa bước, trong miệng chó địa ngục ba đầu vẫn đang tụ tập nguyên tố ma pháp, chưa bị kỹ năng của A Hoa Tỷ cắt đứt.