Chương 189: Cuối Cùng, Trở Về
Shit! Ba tên tiểu ác ma này quả thật là cầm thú! Nội tâm chó địa ngục ba đầu kêu rên nói.
Cái nữ ác ma này đúng thật là quái vật, mỗi lần bị cô ta đánh một quyền, chó địa ngục ba đầu đều nghĩ nó giống như bị một tảng đá lớn đánh trúng vậy.
Mà cái tên ác ma núp ở phía sau liên tục bắn trộm cũng vô cùng ghê tởm, luôn luôn không ngừng hướng những bộ phận yếu ớt của nó mà bắn tên.
Khiến cho chó địa ngục ba đầu phiền não nhất chính là cái tên ác ma mặt nở nụ cười hèn mọn, tay cầm thanh kiếm vô cùng nguy hiểm kia, tên kia chân tay thật sự mau lẹ, không ngừng hướng tới tất cả mọi bộ phận trên người nó tiến hành “chấm mút”.
Đúng vậy! Ngươi không có nghe lầm đâu! Là tất cả mọi bộ phận đó!
…
Sau khi chó địa ngục ba đầu phóng hụt tuyệt chiêu, lượng HP của nó không còn nhiều lắm, trong mắt Tiêu Phàm bây giờ nó đã biến thành thịt cá nằm trên thớt gỗ.
Lúc này, với tính cách của Tiêu Phàm, hắn muốn làm gì?
Đương nhiên chính là
Thất bại! Thất bại! Thất bại…
Tại sao vẫn là thất bại chứ, mày trước khi chết không thể để lại cho tao vật đáng tiền một chút sao?
Không phải là hắn sờ không đúng vị trí chứ?
Tốt lắm, hắn đổi một vị trí khác nâng cao xác xuất thành công lên một chút.
Thất bại! Thất bại! Thất bại…
Hắn cũng không tin, làm sao lúc nào cũng thất bại.
Nếu như mày không ngoan ngoãn nghe lời tao, tao đây liền sờ khắp toàn thân mày!
…
Đối mặt với chó địa ngục ba đầu đang kéo dài hơi tàn, cộng thêm có đồng đội cường đại là A Hoa Tỷ và Tịch Dương, Tiêu Phàm đã sớm mất đi sự cẩn thận lúc đầu, toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp chấm mút của hắn, không từ trên người chó địa ngục ba đầu sờ ra chút “da lông” thề quyết không bỏ qua.
Sự thật cũng như dự đoán của Tiêu Phàm, chó địa ngục ba đầu hiện tại đã như nỏ mạnh hết đà, không còn con bài chưa lật nào nữa, lại còn phải đối mặt với kẻ địch mạnh đến mức biến thái, chỉ còn lại một chút máu, nó thực sự đã không chạy thoát số phận phải chết.
Nhưng chó địa ngục ba đầu làm người thủ hộ cửa liên thông của trận doanh Ác ma, nó muốn chết một cách cao quý, muốn đường đường chính chính như một người chiến sĩ chết trong lúc chiến đấu, sao ngờ tới trong số kẻ địch lại có một kẻ vô sỉ, thậm chí ngay cả chó mà cũng không buông tha, vẫn đang không ngừng chấm mút trên người nó, thậm chí có nhiều chỗ suýt nữa bị hắn sờ sinh ra cảm giác kì quái, thật sự là hơi quá đáng!
Cẩu khả sát bất khả nhục!
Cứ như vậy chó địa ngục ba đầu liền tự sát dưới một mũi tên lấp lánh ánh kim quang nhàn nhạt của Tịch Dương…
Bất quá trước lúc này, Tiêu Phàm vô sỉ sờ loạn, rốt cục vào ngay lúc chó địa ngục ba đầu ngã xuống chiếm được một điểm thu hoạch, một đạo huyền quang quen thuộc sáng lên trong tay Tiêu Phàm, nhanh chóng tối lại…
Hình vuông, thật mỏng, có chút lạnh giá, lại có chút nặng.
Tiêu Phàm nhìn chữ viết trên vật thể nhiều hơn trong tay hắn, híp híp mắt, nói: “Đây chẳng lẽ là…”
Không đợi Tiêu Phàm tiến thêm một bước dò xét, bên tai vang lên âm thanh thông báo của hệ thống…
[Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Tiêu Phàm cùng người chơi khác đánh bại người thủ hộ của cửa liên thông khu vực trận doanh Ác ma chó địa ngục ba đầu, mời người chơi nhanh chóng rút lui khỏi Phong Ma Quật, Phong Ma Quật trong vòng 1 phút nữa sẽ đổ nát hoàn toàn, thời gian rút lui hiện tại còn lại 0:59…]
“Shit! Lại nữa! Hệ thống mày đổi mới một chút đi chứ!” Tiêu Phàm nghe xong thông báo của hệ thộng liền tức giận gào thét lên, hoàn toàn không chú ý đến một đoàn u quang bay lên từ thi thể của chó địa ngục ba đầu, cấp tốc chui vào trong Frostmourne trên tay Tiêu Phàm.
Trong nháy mắt đó, tròng mắt của dương giác ác ma trên chuôi kiếm Frostmourne có một tia sáng màu lam lạnh như băng lặng lẽ sáng lên…
Trời sập, đất nứt, chó đen nhỏ cũng biến mất.
Cũng giống với lúc ở di tích Thần điện Hoàng Kim viên mà Tiêu Phàm đã gặp, sau khi hệ thống nhắc nhở thì mặt đất lay động, hạt cát rơi xuống, rất đơn giản và không có gì mới cả.
Mà bọn Tiêu Phàm thì chạy thục mạng trốn ra ngoài.
Trước lạ sau quen, sau khi chạy trốn một lần ở trong di tích Hoàng Kim viên thì Tiêu Phàm chạy trốn nhanh hơn nhiều so với A Hoa tỷ và Tịch Dương.
Vừa nhận được tiếng nhắc nhở, A Hoa tỷ và Tịch Dương còn chưa phản ứng được thì Tiêu Phàm đã chạy trước rồi.
Sau đó Tiêu Phàm dùng tư thái là quán quân chạy 100m dẫn đầu chạy ra khỏi Phong Ma quật, sau đó thì Tịch Dương và A Hoa Tỷ mới chạy ra.
Trải qua lần chạy trốn này thì Tịch Dương lại khâm phục Tiêu Phàm càng nhiều hơn.
Đúng là Phàm ca có khác, tốc độ chạy trốn lẫn tốc độ phản ứng với những tình huống khẩn cấp đều nhanh hơn ta, xem ra muốn đường đường chính chính đánh bại anh ta thì cần cố gắng nhiều hơn rồi.
Tịch Dương nhìn bóng lưng của Tiêu Phàm mà nắm chặt nắm đấm.
Đội người Yêu Đạo và Hổ Nữu khi thấy đất rung núi chuyển thì đã nhanh chóng rút lui khỏi cửa hang mà đi tới chỗ an toàn trước rồi.
Khi thấy ba người Tiêu Phàm ra khỏi hang thì họ mới chạy tới tập hợp.
Khi hệ thống đếm ngược chuyển thành 0:00 thì một vùng núi cao đó đổ sập xuống, biến thành bột phấn, giống như có một thác nước màu vàng từ trên trời rơi xuống vậy.
Thế nhưng khi rơi xuống lại không gây nên bụi đất mà biến mất một cách kỳ lạ, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Sau khi ngọn núi cao này biến mất thì bọn Tiêu Phàm thấy được một bầu trời mới.
Một vùng bầu trời trước đó luôn bị nhốt lại, không có tự do.
Bầu trời màu đỏ máu của trận doanh Ác Ma tràn ra phía ngoài, nhưng càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng lại trở thành màu xanh thẳm như bình thường.
Từng đợt ánh sáng chói mắt kèm theo gợn sóng ma pháp từ nơi lúc trước là Phong Ma quật lan tràn ra, nếu như là từ trên cao quan sát thì có thể thấy chúng nó tụ tập lại thành một cái ma pháp trận hình tròn.
Sau khi ánh sáng biến mất thì nơi đó lưu lại từng đường nét trạm trổ thật sâu.
Sau đó, tất cả đều yên tĩnh lại…
Nhìn xem cả vùng trời đất biến hóa như vậy, bọn Tiêu Phàm đứng một lúc lâu còn chưa lấy lại tinh thần.
Cuối cùng cũng có một trận gió nhẹ, mang theo mùi khác hẳn với mùi của trận doanh Ác Ma phả vào mặt Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm ngửi ngửi không khí mang theo mùi thơm của hoa cỏ này, sau đó lại đi về phía trước.
Lúc này, mọi người cũng đều đi thẳng về phía trước.
Trước khi dãy núi sụp đổ thì bọn Tiêu Phàm đứng ở nơi khá thấp, thế nhưng sau khi dãy núi sụp đổ thì bọn họ đang đứng ở trên một vách núi, phóng tầm mắt nhìn qua thấy thông thoáng hơn nhiều.
Bọn họ ở nơi này có thể cảm nhận được những cơn gió mang theo mùi khác biệt với trận doanh Ác Ma và có thể nhìn những sự vật không thuộc trận doanh này.
Theo ánh mắt của Tiêu Phàm thì xa xa, phía nam có một khu rừng rậm rạp, phía tây là thảo nguyên xanh mơn mởn, mà phía đông là một mảnh đất đai màu mỡ, có thể loáng thoáng thấy được rất nhiều thành trấn của loài người, thế nhưng bởi vì quá xa nên những tòa thành trấn đó chỉ bằng một ngón tay mà thôi.
Thế nhưng cho dù là bé nhỏ như vậy, Tiêu Phàm vẫn cảm thấy kích động, bởi vì…
“Ta trở về!” Tiêu Phàm hét lên với vùng trời rộng lớn này, khóe mắt có hơi nước, bởi vì Tiêu Phàm chờ đợi giờ phút này đã quá lâu rồi…
Tiêu Phàm giang hai tay ra, giống như muốn ôm trọn mảnh trời xanh này lại vậy.
Những người khác nhìn xem cảnh tượng hùng vĩ như vậy, cũng có suy nghĩ và cảm xúc của riêng mình, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn yên lặng mà quan sát.
Mà đúng lúc này, thông báo của hệ thống mới bắt đầu thông báo cho cả server Trung Quốc…
[Tin tức từ hệ thống (Server Trung Quốc): Trận doanh Ác Ma của Server Trung Quốc có người chơi Mệnh Phàm, Tịch Dương, A Hoa tỷ đều đạt tới cấp 30 và cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ mở khóa khu vực liên thông!]
Ngay sau đó, có một cái tin tức càng quan trọng hơn được thông báo…
[Tin tức hệ thống (Thông báo toàn thế giới): Server Trung Quốc tất cả trận doanh đã liên thông!]
…
Hào Đại Bàn: Chúc mừng chúc mừng, Phàm ca đúng là Phàm ca, lên ti vi rồi kìa, cũng giống với hội trưởng của công hội chúng ta.
Tin tức của hệ thống vừa thông báo thì Tiêu Phàm đã được thằng bạn thân gửi tới lời chúc mừng.
Mệnh Phàm: Cảm ơn, mà hội trưởng của mày là ai vậy?
Hào Đại Bàn: Ôi vãi, Phàm ca, hội trưởng của Chiến Minh là Reginald mà mày cũng không biết à?
Mệnh Phàm: Ha ha, có cơ hội thì giới thiệu đê.
Hào Đại Bàn: No problem, hội trưởng của tao rất tốt, rất thoải mái.
…