Chương 191: Nhàn Hạ (2)
Sau khi Tiêu Phàm hiểu khá rõ về phiên bản mới thì hắn tắt máy tính đi, bởi vì hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Từ lần trước, sau khi trở về từ trường ĐH Khoa học tự nhiên thành phố S thì khi có thời gian rảnh, Tiêu Phàm thường sử dụng Soyes 4 để học tập “Chín năm giáo dục bắt buộc của phái Thục Sơn.”
Cái chày cán bột lúc trước không sử dụng thì bây giờ lại được đặt ở nơi có vị trí rất tốt, để lúc nào Tiêu Phàm có hứng thì có thể cầm nó lên múa vài vòng.
Thế nhưng khi nói ra lại xấu hổ, Tiêu Phàm khi nhàn rỗi đều luyện tập rất chăm chỉ những chương trình học ở trong ứng dụng này, thế nhưng không biết là do Tiêu Phàm nóng vội hay là như lão ăn mày đã nói, nguyên khí hiện tại đã rất mong manh. Nên Tiêu Phàm ngoại trừ Phi Long Thám Vân thủ ra thì những môn cơ sở pháp thuật khác đều không biết gì cả.
Ngay cả kiếm pháp cơ sở nhất là Ngự Kiếm thuật thì Tiêu Phàm cũng chỉ có thể làm đúng động tác mà thôi, chỉ học được hình chứ không học được thần.
Người học Ngự Kiếm thuật tới sơ thành đã có thể lấy khí ngự kiếm, biến khí thành kiếm.
Dùng nội lực chân khí điều khiển bảo kiếm bay múa trên không trung, giết địch chính là tiêu chí luyện thành công Ngự Kiếm thuật, mà Tiêu Phàm thì đừng nói cái gì dùng chân khí điều khiển chày cán bột, tới chân khí là cái gì Tiêu Phàm cũng không biết.
Cho nên ngoại trừ “tập võ” để luyện Ngự Kiếm thuật thì hắn cũng tu luyện “luyện khí” và “dưỡng thần” nữa, hắn mong mau chóng tu luyện được khí cảm.
Đáng tiếc rằng khi Tiêu Phàm dùng cách ngồi xếp bằng hô hấp như trong chương trình học thì hoàn toàn không có hiệu quả gì cả, khí cảm không thấy xuất hiện, thế nhưng sau khi luyện xong thì Tiêu Phàm cũng thấy tinh thần thoải mái, khí huyết lưu thông tốt đẹp nên Tiêu Phàm vẫn không định từ bỏ luyện khí và dưỡng thần.
Tiêu Phàm thầm nghĩ, nếu mà cả đời mình đều không tu luyện ra được khí cảm thì coi nó như là công pháp dưỡng sinh cũng rất tốt.
Ngoại trừ Ngự Kiếm thuật ra thì Tiêu Phàm rất thích thú một kỹ năng khác nữa, đó chính là Kim Tằm Thoát Xác.
Kim Tằm Thoát Xác là một kỹ năng sử dụng nội lực chân khí tạo ra một thế thân giống hệt mình, để cho mình thoát khỏi nguy hiểm.
Giống Tiêu Phàm cái loại “Bỉ ổi lưu” này thì kỹ năng này rất thích hợp với hắn, đáng tiếc là cần phải có nội lực thì mới sử dụng được.
Hiện tại Tiêu Phàm đang độc thân, trừ vài lúc phần bụng sẽ có chút khí thải ra thì mấy loại khí cấp cao như chân khí thì thật sự chả có chút nào cả.
Thế nhưng Tiêu Phàm cũng không bỏ cuộc, hắn muốn biểu diễn một lần những động tác của Kim Tằm Thoát Xác trên ứng dụng xem có bất ngờ nào hay không.
Tập trung tinh thần, khom lưng, ngồi xổm!
Tiêu Phàm nhanh chóng ngồi xổm xuống, sau đó…
Vẫn ngồi như thằng ngu ở đó, chả có chuyện gì xảy ra cả.
Sau khi thử vô số lần giống như ngớ ngẩn ‘tập trung tinh thần, khom lưng, ngồi xổm’ thì Tiêu Phàm vẫn phải từ bỏ tuyệt kỹ Kim Tằm Thoát Xác này, đành phải đợi tới khi mình có khí cảm thì mới luyện tập lại.
Sau đó, khi hắn nhìn thấy những tuyệt kỹ trong chương trình giáo dục của phái Thục Sơn cần điều kiện là chân khí thì hắn loại luôn.
Cuối cùng thì Tiêu Phàm mới phát hiện, không có chân khí thì hắn chả học được cái gì cả, không còn tuyệt kỹ nào khác để Tiêu Phàm học tập cả.
Tiêu Phàm rất không cam lòng, chọn lấy một kỹ năng đó là Túy Tiên Vọng Nguyệt bộ ra luyện tập, sau khi dùng bộ pháp đi vòng quanh phòng vài vòng nhưng cũng chẳng có cảm giác gì lạ cả.
Chỉ là luyện tập Túy Tiên Vọng Nguyệt bộ quá lâu, nên khi Tiêu Phàm đi bộ sẽ trở nên không bình thường.
Cảm giác này làm Tiêu Phàm rất khó chịu, giống như khi đi tới núi vàng lại không thể cậy được một miếng vàng nào ra vậy.
Sau khi khó chịu một lúc thì Tiêu Phàm cũng từ bỏ học tập những kỹ năng khác của chương trình học, ngoan ngoãn cầm lấy chày cán bột luyện thành công Ngự Kiếm thuật thì nói sau.
Thế là, thời gian sau đó Tiêu Phàm vẫn lặp đi lặp lại luyện khí, dưỡng thần, múa kiếm không ngừng không nghỉ, rất khó được nhàn nhã một ngày này, Tiêu Phàm cứ ở trong phòng mình luyện tập mà bóng đêm buông xuống lúc nào không hay…
“Hôm nay gió rất ồn ào, hôm nay ánh mặt trời rất rực rỡ.” Tiêu Phàm ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm trạng vui vẻ khó nói thành lời.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Phàm cảm thấy mong chờ được đăng nhập vào trò chơi từ khi “Tân Sinh” open server, vì cuối cùng hắn cũng có thể thoát khỏi Trận doanh Ác Ma - nơi khiến người ta phiền não.
“Phàm muội muội, sao anh lại cười quái gở như vậy, trông thật đáng ghét.” Giọng Hổ Nữu vang lên bên tai Tiêu Phàm, cắt đứt màn nhìn trời tâm sự của hắn.
“Vậy hả?” Lạ là Tiêu Phàm không tức giận, hắn vẫn trả lời một cách ôn hòa.
“Chứ gì nữa, anh thử nhìn bộ dạng hiện tại của mình xem, khóe miệng sắp chạm đến mang tai rồi kìa, còn nữa, không phải anh bị bệnh chứ, sao giọng lạ vậy, khiến người ta nổi cả da già.”
“Làm gì có, tôi vẫn khỏe mà.” Tiêu Phàm vẫn nhỏ nhẹ đáp lại Hổ Nữu như cũ.
“Ai da, anh đừng nói chuyện với cái giọng đó nữa, nghe thật là kì cục.” Hổ Nữu nghe mấy lời ôn hòa kia của Tiểu Phàm thì cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm thấy không muốn nói chuyện với Tiêu Phàm chút nào cả.
…
Bọn họ ở khu vực liên kết không lâu liền chọn truyền tống rời khỏi trận doanh Ác Ma, hiếm khi tự do như vậy, không đi loanh quanh thì không được.
Mà địa điểm truyền tống rõ ràng là trận doanh của loài người.
Tại sao không đến rừng rậm quỷ quái hay thảo nguyên của thú nhân chứ?
Bởi vì bọn họ đã ở vùng đất vàng quá lâu nên có hơi nhớ cảnh vật của loài người, giống như những lữ nhân đã ở ngoài vùng hoang vu quá lâu cũng sẽ nhớ những tòa nhà chọc trời của thành phố. Antequera, sau khi ra khỏi tân thủ thôn người chơi liền có thể đến thành trấn của trận doanh loài người, vị trí giống như thành Abaddon bên trong trận doanh Ác Ma.
Chỉ có điều so sánh hai thành trấn với nhau thì quả là khác xa một trời một vực.
Kiến trúc của thành Antequera được xây bằng những tảng đá vuông, bên ngoài thành có một bức tường rất cao, bốn cửa thành nằm ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc, một dòng sông nhân tạo chảy bên ngoài bảo vệ thành trì.
Bên trong thành Antequera có nhiều kiến trúc kiểu châu Âu, cửa hiệu rèn, tiệm thuốc, quán rượu và quán ăn đều có cả, trông vô cùng sầm uất.
Một nhà thờ lớn nằm giữa thành Antequera, trên đỉnh nhà đặt một cái chuông, dù đứng ở bất cứ đâu trong thành cũng có thể nhìn thấy, bởi vì giáo đường đại biểu cho cơ cấu chiến đấu mạnh nhất của loài người - Thánh Đường.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong thành Antequera, Tiêu Phàm cảm thấy chua xót khi nhớ đến những căn nhà nhỏ bé ở thành Abaddon.
Chỉ có điều Tiêu Phàm nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bởi vì hắn đã rời khỏi nơi đó, không cần trở về mảnh đất vàng kia nữa.
[Tin tức của hệ thống (Server Trung Quốc): Chúc mừng người chơi Ác Long đã thành lập công hội đầu tiên - Hắc Long bang.]
“Mẹ kiếp, có lầm không vậy, Ác Long đại thúc kia vậy mà lại là người đầu tiên thành lập công hội ư, thế trước kia chúng ta đắc tội anh ta, có phải sau này sẽ chẳng có ngày nào yên ổn không?” Hổ Nữu nghe thấy tin tức của hệ thống liền hét ầm lên.
Tiêu Phàm nhăn mày: “Không sao cả, Hắc Long cần phát triển lâu lắm. Đến đây rồi, các người không muốn tự mình đi vòng vòng xem ư?”
Phần đông nghe Tiêu Phàm nhắc đến đó đều động lòng với sự náo nhiệt của đường phố ở Antequera.
“Tại sao phải tự mình đi vòng vòng, không cùng đi dạo ư?” Xà Cơ vô cùng nghi ngờ đề nghị của Tiêu Phàm.
“Nhìn vẻ mặt giả ngu của hắn hiện tại xem, nhất định là hắn đang muốn một mình đi gieo rắc đào hoa đây mà, nếu như có mấy cái đuôi to đùng như chúng ta thì sao hắn ngoại tình được, haizz, đàn ông đều như thế cả, có mới nới cũ, đi thôi đi thôi.” Tiêu Phàm còn chưa kịp giải thích với Xà Cơ, Hổ Nữu đã ra vẻ như biết tỏng cả, nói với Xà Cơ.
“Hổ Nữu, chị nói thật chứ? Đội trưởng, anh ấy…” Xà Cơ nghe Hổ Nữu nói vậy liền ra vẻ tội nghiệp nhìn Tiêu Phàm, khiến hắn thấy vô cùng tội lỗi nhưng không giải thích được.
“Đi thôi, chúng ta tự đi chơi, đừng để ý đến tên kia nữa, hôm nay trông tên kia rất gợi đòn, chị cũng không muốn ở cùng hắn.” Hổ Nữu không muốn nói nữa, cô nhanh chóng kéo Xà Cơ đi.
“Nhưng mà… Em muốn đi cùng đội trưởng…” Xà Cơ nói thế.
Thế nhưng ý kiến của cô không có nhiều tác dụng, bởi vì cô đã bị Hổ Nữu lôi đi rồi.
“Tôi chỉ muốn để mọi người được tự do đi dạo thôi mà…” Tiêu Phàm nhìn Bán Trường Miên và Miên Miên vẫn còn đứng đó nói.
“Đội trưởng yên tâm đi, em sẽ không phá hỏng chuyện tốt của anh đâu.” Bán Trường Miên nói xong lập tức kéo Miên Miên đi.
…