Chương 193: Hi
Tiêu Phàm kiểm tra lại lần nữa, phát hiện ra trên quả trứng có một cây tiến độ ấp, mà cái cây tiến độ này chỉ mới bắt đầu chạy lên một chút…
Đúng rồi, ấp trứng cũng cần có một quá trình, thực là mất hứng mà, mình còn đang mong chờ sẽ có một con rồng bay ra khỏi quả trứng đây này.
Thế là Tiêu Phàm không tiếp tục nhìn chằm chằm vào quả trứng nữa, trực tiếp bỏ nó vào ba lô đằng sau lưng mình. Dù sao thì hắn cũng không biết chừng nào quả trứng này mới nở, nếu cần một đến hai ngày mà hắn vẫn mang dáng vẻ ngây ngốc nhìn chằm chằm quả trứng như vậy thì rất đau “bi” đó.
Trải qua một khúc nhạc dạo ngắn, sự nhiệt tình khi bước vào trận doanh Nhân Loại của Tiêu Phàm cũng biến mất ít nhiều, biểu hiện khi đi dạo ở trong thành Antequera của hắn bình thường hơn hẳn.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tiêu Phàm trở về, tuy Tiêu Phàm đã định nhàn hạ đi qua đi lại trong trò chơi hết cả ngày, thế nhưng cứ đi lòng vòng trên đường không hề có mục tiêu như vậy cũng không phải là cách hay, vậy nên Tiêu Phàm bắt đầu bước vào mỗi một cửa hàng trong thành Antequera.
Tiêu Phàm chỉ muốn nhìn thử xem trong cửa hàng ở trận doanh Nhân Loại có bán thứ gì mới lạ hay không, cuối cùng thì nó lại làm cho Tiêu Phàm phát hiện ra một sự kinh hỉ rất ngoài ý muốn.
Cái kỹ năng [Chuyên Tinh Thân Sĩ] vẫn luôn vô dụng của hắn hình như lại có hiệu quả với những NPC trong thành trấn của nhân loại.
Phần giới thiệu của [Chuyên Tinh Thân Sĩ] đã viết, có kỹ năng này thì có thể khiến NPC có thiện cảm tốt với mình.
Chỉ có điều lúc Tiêu Phàm ở cùng Lilith và các NPC khác trong trận doanh Ác Ma, nó hoàn toàn không hề phát huy được tác dụng của mình, bởi vậy Tiêu Phàm đã quên mất cái tác dụng này luôn.
Không nghĩ đến sau khi trở về gặp được NPC “bình thường”, cái kỹ năng này rốt cuộc đã phát huy tác dụng của mình.
Thấy không, bác NPC vạm vỡ ở trong cửa hàng rèn kia đang chủ động chào hỏi với hắn kìa.
Tuy Tiêu Phàm từ chối làm gay, thế nhưng có được đãi ngộ như thế, Tiêu Phàm vẫn có cảm giác rất thoải mái.
Lúc đi ngang qua một tiệm cơm nhỏ, NPC là ông chủ cửa tiệm cũng cười hì hì tặng cho Tiêu Phàm một cây thịt viên.
Tuy trong lòng Tiêu Phàm còn đang vô sỉ mà ghét bỏ ông chủ này quá keo kiệt, thế nhưng hắn vẫn không hề khách sáo mà nhận lấy rồi trực tiếp ăn.
Lúc đi dạo trong hiệu thuốc, bác gái ở trong cửa hàng mang khuôn mặt xuân sắc nhìn Tiêu Phàm, cũng thân thiết nói với hắn, nếu Tiêu Phàm mua đồ ở đây, bà có thể giảm cho hắn 9.9%.
Sau khi giảm 9.9%, Tiêu Phàm vẫn cảm thấy đồ ở chỗ này rất đắt tiền, thế là hắn ra khỏi hiệu thuốc trong vẻ mặt tiếc nuối của bác gái.
…
Cứ như vậy, lần đầu tiên Tiêu Phàm thích truyền thừa chòm sao Bạch Dương, Chuyên Tinh Thân Sĩ của mình.
Hắn tin rằng chỉ cần mình thăng [Chuyên Tinh Thân Sĩ] đến mức cao cấp, ông chủ của cửa hàng rèn chắc chắn sẽ chủ động đưa thần khí cho hắn, còn ông chủ tiệm cơm thì sẽ cho hắn ăn cơm miễn phí mỗi ngày, còn cái giảm giá của hiệu thuốc ư, giảm giá gì chứ, miễn phí là được rồi.
Đương nhiên, tất cả những thứ này chỉ là giấc mộng giữa ban ngày của Tiêu Phàm thôi.
…
Có điều bây giờ trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy rất thoải mái, bởi vì hắn đang tán gái. Tuy rằng cô em này chỉ là NPC, thế nhưng chuyện này không sao cả, đối với Tiêu Phàm mà nói thì chỉ cần có bề ngoài xinh đẹp là đủ rồi.
Ừm, bổ sung thêm một trường hợp ngoại lệ là tâm lý biến thái thì không được…
Đây là tòa kiến trúc cao to và lộng lẫy nhất trong thành Antequera – nhà thờ.
Tiêu Phàm vẫn đang đi lòng vòng, vòng tới vòng lui thì đến đây.
Bởi vì tòa kiến trúc thuộc về thánh đường của nhân loại này thực sự rất có khí phái, Tiêu Phàm cảm thấy nếu mình đã đến thành Antequera mà không đến đây thì rất thiệt thòi.
Tiêu Phàm bước vào nhà thờ thì phát hiện ra chỗ này cũng không giống với tưởng tượng của hắn…
Trong trí tưởng tượng của Tiêu Phàm thì nhà thờ rất bảo thủ, trong đó là một loạt hàng ghế dựa dài, sau đó thì những tu sĩ nữ mặc áo bào màu trắng sẽ thành thật cầu xin trước tượng của Thánh Mẫu Maria hoặc Chúa Jesus rồi nói “A, vâng, à, một, ôi, dạ…” gì gì đó.
Trái lại thì chỗ này không hề nghiêm túc như thế, thậm chí ở đây còn hơi náo nhiệt nữa chứ, cứ như là phòng họp trong hiệp hội mạo hiểm vậy.
Sau khi Tiêu Phàm hỏi thăm những người xung quanh thì mới hiểu, thì ra chỗ này thực sự là phòng họp…
Có điều đây là phòng họp của thánh đường dùng để tiếp đón người ngoài, nhà thờ này rất lớn, lại chia ra rất nhiều khu vực, cảnh tượng mà Tiêu Phàm đã nghĩ cũng có thể thấy được trong khu vực sâu tít ở trong nhà thờ.
Vào lúc Tiêu Phàm bị khí thế của nhà thờ do thánh đường dùng tiền xây nên làm cho chấn động đến mức sững sờ, bỗng nhiên có một cô gái mặc áo trắng, giống như là công nhân viên của thành đường lại chào hỏi với Tiêu Phàm: “Hi ~”
Tiêu Phàm nghe được giọng nói êm tai này, xoay người nhìn về phía cô gái mặc áo trắng, sau đó thì cả người hắn đều bị rung động.
Thấy chưa, quay lại thế giới của người bình thường, thời thế của Tiêu Phàm hắn đã thay đổi, ngay cả NPC người đẹp cũng nói “hi” với hắn nữa!
Nghe lời nói của lão thần phụ hiền lành trong giáo đường, sau rất nhiều năm thì phong ấn giữa các tộc trong khoảng thời gian đó rốt cuộc cũng được nới lỏng, hôm nay nó đã hoàn toàn được mở ra.
Mary lớn đến tầm này rồi mà vẫn chưa từng được nhìn thấy các sinh vật của chủng tộc khác.
Vì vậy hôm nay lợi dụng lúc lão thần phụ không chú ý, Mary đã bùng tiết học nghiên cứu luyện tập về cầu nguyện, lén lút đi ra ngoài, cô đi đến phòng họp ở thánh đường chuyên dành để tiếp chuyện những người ngoài chủng tộc bên trong giáo được.
Mary cười thầm trong lòng, cô nghĩ, mình vẫn còn đang ở trong giáo đường, như thế này không tính là ra ngoài nhỉ? Đã vậy rồi thì lão thần phụ cũng không có lý do gì để trách phạt mình. Hơn nữa, mình chỉ muốn nhìn xem các chủng tộc khác nhìn như thế nào thôi mà.
Quả nhiên, phòng họp bên trong giáo đường ngày hôm nay người qua kẻ lại náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều, có thêm một vài vị khách là người “phi nhân loại” mà trước giờ cô vẫn chưa từng nhìn thấy.
Tên lông lá này hẳn là người của tộc Thú Nhân nhỉ? Nhìn qua thật là hung ác.
Còn người có đôi tai dựng thẳng, diện mạo tuấn tú này hẳn chính là Tinh Linh rồi nhỉ? Cảm giác hắc ta rất lạnh lùng.
Mặc dù Mary rất muốn đi qua giao lưu với những người dị tộc này một chút. Nhưng nhìn qua thì dáng vẻ của bọn họ đều rất lạnh lùng, khiến cho Mary có chút sợ hãi, không thể tiến lên.
Đúng lúc này, có một người đàn ông mặc trang phục lịch lãm đi đến. Mặc dù hắn có dáng vẻ của loài người, nhưng Mary có thể chắc chắn rằng hắn không phải con người. Bởi vì hơi thở trên người của hắn không hề giống với loài người, một người được dạy dỗ trong thánh đường từ nhỏ như Mary rất nhạy cảm với những điều này.
Nếu như người đó không phải là con người, vậy thì hắn ta chính là ác ma của “Chủng tộc Tà Ác” trong truyền thuyết rồi.
Mặc dù các thế hệ ông cha vẫn luôn nhắc rằng ác mà hung tàn như thế này? Ác độc ra làm sao? Nhưng mà Mary lại cảm thấy hắn thoạt nhìn cũng chẳng có gì khác với con người. Hơn nữa, Mary còn cảm nhận được hành vi cử chỉ của hắn vô cùng lịch sự, thân thiết hơn mấy người Tinh Linh với Thú Nhân vừa nãy nhiều.
Mang trong lòng sự tò mò cùng với cảm xúc khó nói nên lời, Mary thử lên tiếng chào người đàn ông ác ma đang đi quanh phòng họp: “Hi.”
…
“Mặc dù tôi là một nhà mạo hiểm có thực lực mạnh mẽ, nhưng khi tôi đứng trước ma nhện Phục Kích vẫn sẽ có hơi run rẩy, nhưng lại là run rẩy bởi vì phấn khích…”
Lúc này Tiêu Phàm đứng trước mặt Mary, dõng dạc chém gió lung tung, cái mũi của hắn cũng sắp vểnh lên trời rồi.
Mary có làn ra trắng nõn nà, môi đỏ răng trắng, đôi đồng tử như ngọc bích kia xanh thẳm tựa đại dương, máy tóc màu vàng kim xoăn nhẹ tự do thả ở sau lưng, buông thả mà không tán loạn tựa như một đám bên mềm mại bồng bềnh trôi trên bầu trời.