Chương 173: Không thể biết được ông chủ
"Bây giờ cậu ở cấp bậc gì?" Khánh Trần hỏi.
Hắn cùng Ương Ương sóng vai đi trên đường dành cho người đi bộ sau cơn mưa. Do cơn mưa rất to dẫn đến mặt đất hiện tại có rất nhiều lá rụng, toàn bộ dính sát lên mặt đất.
Khánh Trần chợt phát hiện, cô bạn này rất cao. Hắn cao 1 mét 82 nhưng khi quay qua nói chuyện không phải cúi đầu.
Ương Ương mặc chiếc áo hoodie có mũ trùm trên đầu. Cô trả lời: "Tôi cũng không biết mình ở cấp bậc gì."
"Sao có thể không biết mình ở cấp nào được cơ chứ?" Khánh Trần ngạc nhiên.
"Tôi đang đi trên đường sắt cao tốc đến Lạc Thành, bỗng nhiên dưới cánh tay có xuất hiện đếm ngược." Ương Ương giải thích: "Khi tôi xuyên qua, bỗng nhiên xuất hiện tại vùng hoang dã. Trên người có bọc hành lý, trong đó có thẻ ID chứng minh thân phận công dân Liên Bang, cùng một ít vật dụng hằng ngày. Sau đó, khi đặt chân vào thành phố, còn ngơ ngác chưa biết gì, cũng không dám hỏi linh tinh."
Khánh Trần giật mình, thì ra một người độc hành.
Trên lý thuyết, người có thể xuyên qua nhập vào người siêu phàm. Bởi vì gien của bọn họ không bị biến đổi. Trong đám người lữ khách thời gian mà Lý thị khống chế, cũng có một người siêu phàm.
Nhưng nếu như xuyên qua đã trở thành người siêu phàm cao cấp, là do số trời sao?
Khánh Trần hỏi: "Vậy sao cậu biết cách tu luyện?"
"Tôi là Giác Tỉnh Giả, không cần tu hành." Ương Ương ngạc nhiên trả lời: "Cậu không biết sao? Giác Tỉnh Giả và người tu hành mặc dù đều là người siêu phàm, cũng đều dùng cách này hay cách khác kích phát tiềm năng cơ thể, nhưng lại giống như hai đường thẳng song song."
"Giống như Lý Thúc Đồng là người tu hành, bọn họ có truyền thừa từ Kỵ Sĩ của mình. Người kế nhiệm lần lượt bước qua từng cách cửa, từng chút một phát huy hết khả năng của mình."
"Còn tôi là Giác Tỉnh Giả, bình thường không cần luyện tập, sau khi một một tác động kích thích cực lớn sẽ tự nhiên nâng lên cấp bậc của mình. Có một câu đã lưu truyền từ rất lâu tại Thế Giới Bên Trong là: Khi nguy hiểm ập tới, lúc ấy tinh thần và ý chí con người trở thành vũ khí đầu tiên đối mặt với nguy hiểm."
Khánh Trần cảm xúc: "Giác Tỉnh Giả rất tốt, không cần luyện tập, không cần khổ cực."
"Nhưng Giác Tỉnh Giả lại dựa vào sự may mắn." Ương Ương giải thích: "Người tu hành luôn luôn phát triển năng lực trong chiến đấu. Còn Giác Tỉnh Giả lại không như vậy, tôi đã tra rất nhiều tài liệu, có Giác Tỉnh Giả thức tỉnh sở hữu năng lực thổi bóng... có thể thổi được quả bóng đặc biệt lớn. Còn có Giác Tỉnh Giả thức tỉnh năng lực, người đứng cạnh họ sờ vào cái bàn như sờ vào nước mũi hay kẹo cao su.... Còn có Giác Tỉnh Giả có khả năng chữa bệnh."
Ương Ương đưa ra tổng kết: "Người tu hành có thể chọn hướng phát triển, từ nhỏ đến trung bình, rồi cấp bậc ABC. Nhưng Giác Tỉnh Giả phải dựa vào may mắn, nếu có khả năng giống tôi là may mắn, nhưng cũng có năng lực trợ giúp... Hoặc thức tỉnh một loại năng lực vớ vẩn nào đó."
Khánh Trần gật đầu: "Giải thích rất dễ hiểu..."
Nếu Thức Tỉnh Giả thức tỉnh khả năng biến thành vật nuôi.
Thì chẳng phải tồi tệ lắm sao.
"À mà, cậu đang ở thành phố nào?" Khánh Trần tự nhiên hỏi giống như không có việc gì hỏi nữa.
Ương Ương nhìn hắn nói: "Tôi nói rồi, chờ cậu có ý định trao đổi bí mật rồi hãy hỏi tôi mấy chuyện đó."
Cuối cùng Khánh Trần hỏi: "Vậy cậu có thể nói có mình biết, vì sao nhà cậu có thể không tìm được, nhưng có thể tìm được mình? Đừng nói là cậu bay trên trời vô tình nhìn thấy nhá?"
"Cái này có thể nói được." Ương Ương trả lời: "Có lẽ, cậu đã đoán ra năng lực của tôi là tạo ra khoảng từ trường đúng không? Nghe nói cậu là học thần, cho nên điều này chắc cũng dễ đoán thôi."
"Ừ." Khánh Trần gật đầu.
"Mỗi người sở hữu một loại trường lực của riêng mình, mặc dù sẽ bị hoàn cảnh liên tục thay đổi, nhưng một người sẽ sở hữu một dấu hiệu độc nhất vô nhị." Ương Ương nói: "Tôi nhớ kỹ trường lực của cậu, sau đó dựa vào cảm giác, chỉ đơn giản vậy thôi."
Giống như chim bồ câu đưa thư cũng có khả năng cảm ứng này. Bọn chúng luôn tìm được đường về nhà, bởi vì phía mỏ của chúng có một bộ phận cảm ứng từ trường, mà từ trường sẽ dẫn dắt bọn chúng đi đúng hướng.
Khánh Trần nhìn chằm chằm vào cô ấy: "Cho nên, cậu thật ra biết rất rõ trong hai người vừa rồi, ai mới là mình?"
"A..." Ương Ương la lên: "Nói lỡ miệng, tôi còn muốn giả bộ không biết đấy."
Trong cơn mưa, Khánh Trần và Hứa Nhất Thành đều mặc áo mưa.
Ở trong mắt những người xung quanh, Hứa Nhất Thành đóng vai 'Khánh Trần'. Nhưng trong mắt Ương Ương, cô có thể vận dụng 'Trường lực' nhận biết rõ từng người.
Chẳng cần nhìn áo mưa, cũng không cần quan sát phong cách chiến đấu, dựa vào trường lực đã biết Khánh Trần là ai.
Lần này, đến lượt Khánh Trần lúng túng. Thì ra, tính toán và hành động tỉ mỉ của mình, chẳng cách nào lừa được cô gái này.
Ương Ương an ủi: "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói bí mật này cho người khác đâu. Tất cả mọi người đều có suy nghĩ ẩn dấu thực lực bản thân, tôi hiểu mà. Có điều, người đồng đội kia của cậu phối hợp rất được, vậy mà cùng cậu diễn một vở kịch hoàn hảo đến vậy."
"Đừng giả vờ." Khánh Trần thở dài: "Cậu có thể thông qua lực trường, nhất định cảm giác được giữa chúng tôi có mối liên hệ."
"A... Vậy mà cậu cũng đoán được." Ương Ương tò mò: "Cậu làm tôi tò mò đấy, đoạn dây kết nối gữa hai người là cái gì vậy? Cậu đang điều khiển tên đó sao?"
"Không nói cho cậu biết." Khánh Trần có chút ngứa ngáy. Bí mật của mình đã bị cô gái này biết đến bảy tám phần rồi.
Có điều, hắn tin tưởng cô gái này vẫn không cách nào khẳng định mình là người phía sau. Bởi vì, khi mình đặt chân lên đỉnh núi Thanh Sơn, trường lực của mình chắn chắn đã thay đổi.
Hắn nói sang chuyện khác: "Vậy cậu có cảm ứng được trường lực. Có thể bay, sao không tìm được toạ độ dựa vào trường lực của mình."
"Bởi vì khoảng cách quá xa." Ương Ương nói: "Đường Hành Thự vượt quá phạm vi cảm ứng của tôi, mà cảm giác của tôi chỉ khoảng 200 mét đổ lại thôi."
"Vậy cậu có thể dựa theo toạ độ từng địa điểm nhỏ một mà tìm kiếm." Khánh Trần nói.
"Nhiều lắm, ai mà nhớ được." Ương Ương trả lời: "Với lại, tôi không quen dùng 'cảm giác' thay cho 'thị giác'."
Khánh Trần hiểu suy nghĩ của cô ấy. Thời gian trở thành người siêu phàm của cô còn quá ngắn, còn chưa quen thuộc với việc cảm ứng trường lực liên tục.
Giống như một người học tiếng anh, dù cho nghe hiểu. Nhưng đầu tiên sẽ chuyển những từ tiếng anh thành tiếng trung, sau đó dựa vào não bộ phân tích.
Mà bây giờ Ương Ương phải đối mặt với tình huống. Có hai người đứng trước mặt cô ấy, một người sử dụng tiếng anh, còn người kia nói tiếng trung cũng một thời điểm.
Cái này sẽ dẫn đến cảm giác cô ấy bị rối loạn.
Đây cũng là nguyên nhân sinh ra dân mù đường.
Không phải cô ấy muốn như thế mà cái này do bẩm sinh, do 'giác quan trường lực' hoà vào 'giác quan thị giác' nên khác người bình thường.
Có điều, Khánh Trần nghĩ đến một vấn đề: "Có phải từ trước khi xuyên qua cậu đã cảm nhận được trường lực rồi không? Bởi vì trường lực và thị giác không ngừng va chạm, dẫn đến cậu mất cảm giác về vị trí không gian, giảm khả năng ghi nhớ địa điểm."
"Trước đó tôi chưa cảm nhận qua trường lực." Ương Ương khó hiểu: "Nhưng luôn có cảm giác đi đường rất dễ lệch hướng, giống như có một nhân tố luôn quấy nhiễu bản thân. Nếu dựa theo cậu nói, cũng có thể là khả năng này."
Khánh Trần giật mình, cho nên cô ấy bẩm sinh đã khác người, mới không có khả năng ghi nhớ đường đi.
Tại Thế Giới Bên Trong cũng có một Ương Ương như vậy. Cũng có khả năng bẩm sinh giống nhau, cho nên cô ấy mới thức tỉnh năng lực khống chế trường lực.
Còn Thế Giới Bên Ngoài, Ương Ương không cách nào thức tỉnh được, cho nên chỉ đành làm một người mù đường.
Có điều, chỉ cần cô ấy quen thuộc năng lực này, chắc có thể khỏi căn bệnh mù đường.
Giống như, phần lớn mọi người 'sorry', 'fuck' kiểu ngôn ngữ này là hiểu ý nghĩa của nó, cũng không cần phiên dịch sang tiếng trung.
....
Khánh Trần đang suy nghĩ đến một vấn đề, thật ra Ương Ương đã gặp được một sự kiện vô cùng dữ dội, kiểu như gặp phải đám hải tặc trên Ấn Độ Dương chẳng hạn.
Hắn tin tưởng, vào giây phút ấy khi Ương Ương chưa giết người, hẳn rất sợ hãi.
Nhưng thời điểm ấy, cô ấy cũng chưa thức tỉnh.
Thông qua chuyện này có thể hiểu được: Thế Giới Bên Ngoài và Thế Giới Bên Trong có quy tắc khác nhau. Cho nên Thế Giới Bên Ngoài không có khả năng thức tỉnh, trở thành người siêu phàm Giác Tỉnh Giả.
Cũng vì quy tắc đó, tại Thế Giới Bên Ngoài, Ương Ương không thể thức tỉnh, mà xuyên qua Thế Giới Bên Trong lại thức tỉnh được.
Rất có thể.
Nhưng mà không đúng, nếu như thần thoại là có thật. Như vậy, Thế Giới Bên Ngoài chắc chắn có người siêu phàm, song chẳng biết tại sao lại biến mất.
Đương nhiên, thần thoại cũng chưa hẳn có thật.
"Ồ, đúng là học thần có khác." Ương Ương ngạc nhiên: "Điều khiến một dân mù đường như tôi khó chịu nhiều năm, chỉ dựa vào vài câu nói của cậu đã hiểu ra. Vậy, tương lai tôi sẽ chữa khỏi bệnh mù đường có phải không?"
"Theo lý thuyết là như vậy." Khánh Trần gật đầu.
"Vì để ăn mừng việc này, ngày mai cậu làm một bữa ngon đi." Ương Ương vui vẻ nói.
"Cái logic khỉ gì vậy?" Khánh Trần giật mình: "Cậu nói loại lời nói này mà không đỏ mặt sao?"
"Không biết." Ương Ương thẳng thắn nói.
Khánh Trần nhìn cô bạn này một chút, nếu như kéo một người siêu phàm thế này nhập bọn, hình như cũng là lựa chọn tốt?
Một cô gái có khả năng không chế trường lực, có được cảm giác khác người. Thật sự quá mạnh mẽ, mình phải nghĩ biện pháp khiến cô ấy không nói ra mới được.
Ương Ương nhìn Khánh Trần nói: "Nhưng đêm nay thật sự có nhiều điều ngoài ý muốn. Ban đầu tôi còn cảm giác tiếc nuối vì cậu tiêm thuốc biến đổi gien cơ chứ. Dù sao cấp bậc cao nhất của thuốc biến đổi gien cũng khá thấp, có điều qua đêm nay, cậu còn giấu khá nhiều át chủ bài. Có phải sau khi cậu trở thành người siêu phàm, đã cố tình tiêm vào thuốc biến đổi gien, để người khác không điều tra ra DNA?"
"Ừ." Khánh Trần biết, thân phận người siêu phàm của mình không thể dấu cô gái trước mặt này được, nên chẳng còn lý do gì phải dấu cả.
Ương Ương hỏi tiếp: "Thời gian trước gặp cậu còn là người bình thường, tại sao thăng cấp nhanh vậy? Với lại, khi vừa mới nhìn cậu cầm lá bài poker, tôi còn nghĩ cậu dùng phương pháp cận chiến giết người chứ? Thế mà cậu còn có thể phi bài. Ban đầu còn nghĩ cậu là AD, không ngờ là ADC.". ngôn tình hay
Ad là chỉ vị trí người chơi cận chiến trong một trò chời. Còn ADC là một nhân vật tấn công từ xa, nguồn dame chính của team.
Khánh Trần bất lực thở dài. Phải nói rằng, cách hình dung của cô bé này rất hình tượng.
Ương Ương nói tiếp: "Hiện tại cậu là ADC, tôi đi Mid, chúng ta thiếu một người đường trên và đi rừng... À không đúng, còn một support nữa. Cậu kiếm được mấy người rồi, chúng ta cứ theo đội hình này mà xây dựng."
"Dừng lại, dừng lại." Khánh Trần vỗ trán nói: "Mình ít chơi điện tử, nghe cậu nói những lời này còn chưa phản ứng kịp. Với lại, mình còn không nghĩ được, cậu là một cô gái mà nghiện game đến vậy."
"Tôi... không hề nghiện game." Ương Ương băn khoăn, bởi vì cô cũng không cách nào phản bác được.
"Thôi được rồi." Khánh Trần vẫy vẫy tay: "Đến nhà rồi, ai về nhà nấy, có việc gì mai tính tiếp."
Sau khi Khánh Trần về nhà, bèn lấy máy truyền tin nằm ngửa ra giường đọc. Bên trong toàn là tin nhắn của Lưu Đức Trụ.
"Ông chủ, mẹ tôi đã qua cơn nguy hiểm, bác sĩ nói chấn động não khá nhỏ."
"Ông chủ, đêm nay thật sự cám ơn ngài. Ngài cảm ơn hộ tôi hai vị đã ra tay kia, thời điểm ấy mà có thể đứng ra giúp đỡ. Tôi, Lưu Đức Trụ sẽ nhớ ơn cả đời."
Mười tin nhắn phía sau cũng chỉ là những lời cám ơn. Khánh Trần có thể cảm nhận được cậu ta đang vô cùng kích động.
Mãi đến tin nhắn cuối cùng: "Ông chủ, thời điểm tôi bắt đầu xuyên qua, cứ nghĩ rằng mình sẽ trở thành nhân vật chính, giống như trong tiểu thuyết, cho nên luôn tỏ ra hèn nhát và nhỏ nhen, để bản thân mình không ngừng mạnh lên. Tôi tham vàng, còn che dấu rất nhiều tin tức, tóm lại bản thân tôi phạm rất nhiều sai lầm. Hiện tại, tôi đã hiểu ra rồi, trên đời này chẳng có ai gọi là nhân vật chính cả, cuộc sống không phải một trang tiểu thuyết. Một người không có chủ kiến như tôi, lại chẳng có bản lĩnh nào vượt trội, nên ngoan ngoãn theo ngài mới là tốt nhất."
"Cám ơn ngài, đêm nay vì tôi mà ra tay. Xin chân thành cảm ơn."
Khánh Trần nhìn những dòng tin nhắn cảm ơn này, trong lòng lặng im một chút.
Khánh Trần có vẻ hơi cảm động rồi. Trong những câu chuyện xưa, người khác toàn làm những việc chấn động, như ba người kết bái vườn đào. Còn về phía mình, đã làm hết sức mà chỉ kết nạp được mỗi mình Lưu Đức Trụ.
Nhưng trong suy nghĩ của hắn, việc này là vì Lưu Đức Trụ là người con ngoan, mà không phải là một công cụ.
Khánh Trần bình tĩnh lại, nhắn trả lời: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Một giây sau, Lưu Đức Trụ nhắn lại một tin nhắn nữa: "Ông chủ, hiện tại toàn thân tôi có cảm giác thật là nóng. Từ khi bắt đầu trận chiến trong cơn mưa to đã luôn có cảm giác này, luôn có cảm giác trong cơ thể có một ngọn lửa muốn bật ra, nhưng có một loại quy tắc nào đó không cho phép điều này xảy ra. Ngài có biết là chuyện gì không?"
Lúc này hợp với suy đoán của Khánh Trần: Thế Giới này không cho phép thức tỉnh.
Cho nên, Lưu Đức Trụ không thể thức tỉnh, mà Ương Ương cũng không cách nào thức tỉnh.
Như vậy, mình có thể hoàn thành việc khiêu chiến ở thế giới này sao? Hoàn toàn mở ra gien ẩn? Khánh Trần không cách nào xác định được, chỉ có thử mới biết được.
Khánh Trần tất nhiên không thể nói là không biết được. Mình là một 'ông chủ' không có gì không biết, làm vậy hình tượng của mình sẽ sụp đổ.
Hắn tiếp tục duy trì trạng thái biết tuốt, nói ra kết luận của mình: "Cậu đã sờ được vào cánh cửa của Giác Tỉnh Giả, nếu như cậu có thể giữ được ngọn lửa ấy trong lòng mình cho đến khi xuyên qua Thế Giới Bên Trong, có khả năng ngay lập tức thức tỉnh, trở thành người siêu phàm."
Lưu Đức Trụ nghĩ thầm, ông chủ vẫn là ông chủ, biết được nhiều thứ thật.
Trong lòng cậu ta bỗng nhiên vui mừng đến mức điên cuồng. Mình có thể trở thành Giác Tỉnh Giả sao?
"Ông chủ, tôi nên làm cách nào mới có thể duy trì ngọn lửa ấy trong lòng?" Lưu Đức Trụ khiêm tốn học hỏi.
Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Cậu nhớ lại cảm giác lần đầu xuất hiện cảm xúc ấy."
"Tôi nhớ, lúc tôi nhìn thấy người siêu phàm dẫn sóng đánh tới, trong lòng mình tức giận dâng trào đến đỉnh điểm." Lưu Đức Trụ kể lại.
"Duy trì loại cảm xúc này." Khánh Trần nói.
Nếu lần sau khi cậu ta xuyên qua, có thể trở thành người siêu phàm là tốt nhất. Còn không, là do bản thân cậu ta không cách nào duy trì được loại cảm xúc này.
Dù sao, cũng chưa ai trải qua loại chuyện này.
"Vâng, ông chủ nghỉ ngơi sớm chút." Lưu Đức Trụ trả lời tin nhắn xong, bèn tức giận đùng đùng, đi từ nhà vệ sinh công cộng ra ngoài.
Bỗng nhiên, có một tên con ông cháu cha nào đó, gọi Wechat cho Lưu Đức Trụ: "Anh Trụ, nghe nói nhà anh vừa có chuyện. Tình hình sao rồi anh?"
Lưu Đức Trụ gằn giọng xuống, nói như hét: "Tao không biết."
Tên con ông cháu cha nghe được bỗng ngây người ra, không biết thì thôi, hét làm cái gì vậy...
Nhưng cậu ta còn chưa phản ứng lại, Lưu Đức Trụ tiếp tục hét lớn lên: "Tôi xin lỗi."
Tên con ông cháu cha: "???"
Đại ca nổi giận lúc nào cũng lễ phép như vậy sao?