Âm Phủ Thần Thám

Chương 436: Mồ chôn Tống Từ

Chương 436: Mồ chôn Tống Từ


Một buổi tối mấy hôm sau, tôi tới thì cục làm một số chuyện, lúc quay về tiệm, Lạc Ưu Ưu thần bí nói: "Tống Dương học trưởng, có khách tới tìm anh."
Vào trong cửa hàng, Tống Tinh Thần đang ngồi ngay đó, thấy tôi vào hắn đứng lên nói: "Người nhà họ Tống đã có câu trả lời."
"Họ nói sao?" Tôi hỏi.
Tống Tinh Thần rút ra hai cái vé xe lửa, để xuống bàn: "Mấy tộc trưởng bảo chúng ta qua đó một chuyến."
Vé xe lửa là đi Kiến Dương, Phúc Kiến, quãng đường rất xa, tôi kinh ngạc nói: "Sao ngươi không mua vé máy bay?"
Tông Tính Thần nhàn nhạt đáp: "Máy bay không an toàn."
Tôi cười, tư tưởng của tên này thật bảo thủ, gật đầu nói: "Vậy ta chuẩn bị đồ đạc một chút."
Tôi báo cho Tiểu Đào tới đây phải đi xa một chuyến, xử lý chút chuyện trong nhà, nàng kinh ngạc hỏi: "Anh thì có chuyện trong nhà gì? Về thừa kế tài sản à?"
Tôi trách: "Sao nói chuyện khó nghe như vậy chứ, yên tâm đi, không có chuyện gì to tát đâu, sẽ về nhanh thôi."
Lúc đó, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới, chuyến đi gặp người nhà họ Tống lần này suýt nữa thì đã không thể trở về.
Hôm khởi hành, sáng sớm Tống Tinh Thần đã bắt taxi tới đón tôi, Tiểu Đào thì quá bận nên không tới, Băng Tâm xách một túi đồ ăn lớn mang đến tiệm, ngoài những thứ hàng ngày tôi thích ăn, còn có mười mấy ly trà sữa trân châu dạng khô cho Tống Tinh Thần. Tôi cảm ơn, Băng Tâm nói: "Không cần cám ơn muội, đây là muội và Tiểu Đài tỷ tỷ cùng chuẩn bị, hai huynh lên đường cẩn thận nha!"
Sau khi lên tàu, tôi nhắn một tin cảm ơn Tiểu Đào, nàng ngạc nhiên nhắn lại: "Không phải em chuẩn bị đâu, tất cả đều là Băng Tâm muội muội của anh mua đấy."
Băng Tâm lại nói dối chuyện này khiến tôi thật cảm động.
Hôm sau, chúng tôi tới Kiến Dương, ngồi xe bus tới một thị trấn tên là Huệ Phụ Hương, Tống Tinh Thần nói với tôi: "Đây chính là nơi chôn cất tổ tiên đề hình quan Tống Từ."
Tôi bỗng nói: "Thì ra Tống gia có một nhánh khác ở đây, ngươi lớn lên cũng ở đây à?"
Tống Tinh Thần gật đầu.
Một đường khó nhọc, chúng tôi vào sâu trong núi Huệ Phụ Hương, từ đằng xa nhìn lại, sơn cốc trong màn sương mù có một dãy nhà cổ mang phong cách Minh Thanh, gạch trắng ngói đen, đầy vẻ cổ xưa. Từng thửa ruộng bậc thang trên núi có nông dân đang xua trâu chậm rãi đi bừa, phảng phất như xuyên qua thời gian và không gian.
Hai chúng tôi xuống xe đi bộ, vào cửa thôn, tôi có cảm giác rất quen thuộc. Khi trông thấy nhà của dòng họ, đột nhiên hiểu ta, ở đây bố cục phong thủy, kiểu cách kiến trúc giống hệt với nhà tôi dưới quê. Hai ngôi nhà cách nhau cả ngàn dặm giống như có một mối liên hệ máu mủ vi diệu nào đó.
Tới cửa trước, cổng cót két mở ra, đi tới là một nam một nữ, người nam chừng bốn, năm mươi tuổi, tóc đã điểm bạc, ánh mắt hiền từ; người nữ thì mảnh mai, hai mắt sáng quắc, trông có vẻ giống với cô tôi.
Người phụ nữ cười tươi, nói: "Tiểu Tống Dương, đã lâu không gặp!"
Tôi kinh ngạc: "Bà từng gặp tôi?"
"Lúc con mới sinh, ta đã từng bế, ta tự giới thiệu, ta tên Tống Hạc Đình, đây là chồng ta, Đich Dịch An, theo vai vế thì con phải gọi ta bằng cô."
Tôi không khỏi trợn mắt: "Cô của con cũng tên là Hạc Đình!"
Tống Hạc Đình cười: "Trùng hợp vậy sao? Chắc là đều dùng chung chữ đệm Hạc."
Lúc này, một cô bé chứng 17, 18 tuổi đột nhiên chạy ra, làm nũng nói: "Mẹ, có khách tới chơi à?"
Tống Hạc Đình giới thiệu: "Đây là con gái ta, Tống Khiết. Còn đây là anh họ của con, Tống Dương."
Con gái bà ấy họ Tống, cho thấy Địch Dịch An là ở rể, Tống Khiết cắn ngón tay, nhỏ giọng nói: "Ồ, sao lại có hai anh họ tên là Tống Dương?"
Nghe câu này tôi giật mình, Tống Hạc Đình vội nói tránh đi: "Tàu xe vất vả, hai người vào nghỉ ngơi chút đi."
Tôi với Tống Tinh Thần đi vào, bên trong nhà quả nhiên bày biện rất giống nhà tôi. Giờ đã là buổi trưa, trên bàn có mấy món nguội, Tống Hạc Đình mời tôi ngồi, hỏi có muốn uống rượu không, tôi giơ tay từ chối.
Sau đó Tống Hạc Đình vào bếp làm đồ ăn, Địch Dịch An là một người hiền lành, có vẻ như địa vị trong nhà không cao, nói vài câu khách sáo. Tống Khiết thì lại là một cô bé lanh lợi, hỏi lung tung này kia, hỏi tôi có chơi Arena of Valor không, lát nữa cùng chơi với cô bé.
Trong bếp vang lên tiếng xào nấu, Tống Hạc Đình luôn miệng gọi chồng vào bưng đồ ăn, tôi khách khí nói: "Cô cô đừng bày vẽ, những đồ này đủ ăn rồi."
"Không sao không sao, như cơm hàng ngày thôi mà." Tống Hạc Đình đáp.
Tống Khiết chớp chớp đôi mắt to, nói: "Tay nghề của mẹ em khéo lắm, bình thường ít khi xuống bếp, hôm nay làm một lèo nhiều đồ ăn như vậy, xem ra anh là khách quý. À phải, Tống Dương, anh có luyện võ không?"
Tôi cười khổ: "Chưa hề, anh là loại cặn bã chiến ngũ."
"Vậy anh là Văn Tống rồi, oa, nhất định là phá án rất lợi hại, thể hiện tài năng cho em coi chút đi." Tống Khiết bám lấy tay tôi, nũng nịu.
Lúc này Tống Hạc Đình bưng một bát canh đi lên, mắng: "Tống Khiết, sao nhiều lời thế, hàng ngày mẹ dạy con thế nào? Ăn không nói, ngủ không nói cơ mà?"
Tống Khiết bĩu môi: "Nhưng bữa ăn đã bắt đầu đâu."
Mấy bát canh có màu trắng như tuyết, Tống Hạc Định cười khả ái, giới thiệu: "Nào, nếm thử canh rắn gia truyền nhà ta đi, năm xưa tổ tiên Tống Từ rất thích món này. Mà nhắc mới nhớ, con và Tống Từ khá giống nhau đấy, phải không ông xã?"
Địch Dịch An phụ họa: "Đúng đúng, nhà chúng ta có bức họa Tống Từ, nếu cậu để râu dài, thì giống như một khuôn đúc ra."
Tống Hạc Đình cười nói: "Chẳng những diện mạo giống, bản lĩnh cũng rất giống, tộc trưởng cũng khoe, con là người mạnh nhất Văn Tống từ thời sau Tống Từ đến nay!"
Mặc dù trong lòng biết đây là mấy lời tâng bốc, nhưng tôi nghe cũng cảm thấy vui, Tống Tinh Thần đột nhiên hỏi: "Cô cô, việc này là tộc trưởng quyết định sao?"
Tống Hạc Đình nghiêm mặt nói: "Không cần hỏi nhiều!"
Tôi chẳng biết hai người đang nói về chuyện gì, nếm một thìa canh rắn, quả nhiên rất ngon, Tống Hạc Đình bảo tôi cứ ăn thoải mái, đây là bà đặc biệt làm cho tôi.
Đang ăn, tôi dò hỏi: "Cô cô, ở đây chỉ có mình nhà mình họ Tống thôi sao?"
Tôn Hạc Đình cười giải thích: "Thôn này 10 nhà thì 9 nhà họ Tống."
"Nói như vậy thì là một nhánh họ Tống thủ mộ của Tống Từ?" Mắt tôi sáng lên.
"Ban đầu là như vậy, sau này việc bảo vệ lăng mộ cũng không quá gắt gao nữa, dần dần tạo thành một cái thôn. Thời chiến loạn, một nhánh Tống gia cũng dời tới đây, nơi này biệt lập với huyên náo, là một nơi thế ngoại đào nguyên, càng là chỗ tốt để tu hành." Tống Hạc Đình giải thích.
Tống Khiết bĩu môi: "Hứ, không có truyền hình cáp, không có hiệu sách, không có chỗ nghe nhạc, thật là chỗ tốt."
Tống Hạc Đình lườm: "Lắm mồm!"
Tôi hỏi: "Tộc trưởng cũng ở đây sao?"
Tống Hạc Đình nói: "Trên núi có một tòa Đạo Quán, là nơi ở của mấy vị tộc trưởng, nhưng họ rất ít hỏi tới việc của gia tộc, con khỏi cần gặp, ba ông già lẩm cẩm."
"Vậy lần này con tới..." tôi muốn nói lại thôi.
"Việc con làm bên ngoài, tộc trưởng đã biết. Họ quyết định cho con một bài kiểm tra, nếu vượt qua, liền có thể làm việc theo ý mình. Nhưng nếu con không vượt qua được, thì nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của gia tộc, từ nay không được quay lại thế gian." Tống Hạc Đình bất chợt trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Tôi giật mình: "Cái gì?"
Tống Hạc Đình cười nói: "Đừng quá kích động, bài kiểm tra này với con mà nói rất đơn giản, thực ra thôn này không yên ả như vẻ ngoài của nó, ở đây có một vụ án cũ. Chỉ cần con phá được vụ án này, coi như vượt qua."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất