Chương 69: Chợ Qủy U Dạ(1)
Vĩnh Dạ sơn.
Núi cao, đường dốc, đỉnh núi hiểm trở thẳng đứng, mây đen quanh năm suốt tháng không tan.
Trên núi có một cốc, gọi là U Minh cốc, dưới đáy cốc có Âm hỏa.
Vì U Dạ thành dựa vào Vĩnh Dạ sơn nên quanh năm cũng chìm trong mây đen, như thể ủ mình trước cơn mưa lớn.
Thành này cũng có phàm nhân, cửa thành được võ tướng canh gác.
Người ta nhìn thấy một người kỳ lạ như Lục Khiêm thì không khỏi kinh ngạc, hơi hành lễ một cái rồi phất tay cho hắn đi qua.
"U Dạ chợ Quỷ, vào thành đi một trăm tám mươi bước về phía đông nam, sau đó đi bộ ba trăm bước về phía tây."
Trước mặt hắn là một khu rừng đen.
Hắn vừa bước vào bên trong, một màn sương mù ập vào trong mắt.
Loại sương mù này có thể làm mê hoặc tâm trí con người.
Màn sương đen từ từ hội tụ lại, ở giữa xuất hiện một cái tai và một cái miệng khổng lồ màu da.
“Kẻ tới là người phương nào, nơi đây là chợ Quỷ do tam đại gia cùng nhau chưởng quản.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
"Tại hạ là một đạo sĩ vân du tứ phương, muốn đến chợ trao đổi chút vật tư." Lục Khiêm nói.
“Trước tiên phải giao ra một Pháp tiền mới có thể vào chợ." Miệng mấp máy nói.
Lục Khiêm giao tiền ra.
Đạo quan tại chợ Quỷ thường do quan địa phương cai quản, người cung ứng, mua bán vật tư sẽ không bị thu phí.
Phần lớn chợ Quỷ đều có người quản lý, bọn họ dựa vào phí quản lý và phí gia nhập chợ để kiếm tiền.
Những thứ này không tính là lừa gạt, bắt chẹt, xét cho cùng thì người ta cũng đã tốn công tốn sức lực để tổ chức, hệ thống mấy việc này.
Chợ này coi như khá lớn.
Ngoài ra còn có người chợ Quỷ, gia tộc chợ Quỷ...
Vương Minh đã đánh dấu rõ ràng vị trí trên bản đồ chợ Quỷ cho hắn.
Nhưng Lục Khiêm sẽ không đi tới đó.
Riêng nước ở chợ Quỷ rất sâu, dễ bị mắc kẹt.
Hắn ném một Pháp tiền màu vàng vào màn sương đen.
Trước khi xuống núi, Lục Khiêm đã đặc biệt dùng mười Đạo Công để đổi lấy một trăm Pháp tiền.
Sương mù tan đi, một con sói lông xám, dài ba thước đứng thẳng người chắp tay với Lục Khiêm.
"Đạo hữu, mời đi theo ta!"
Một người một sói đi một đoạn đường.
“Chính là chỗ này, nhớ kỹ đừng đánh nhau đấy.” Sau đó con sói liền biến mất.
Phía trước đột nhiên mở ra, trên cửa đá có viết bốn chữ lớn: Chợ Quỷ U Dạ.
Trong chợ Quỷ, tiếng người huyên náo, hai bên trái phải bày đủ loại gian hàng.
Ngoài các gian hàng còn có các cửa hàng chuyên biệt.
Từ lớn có dược tề đến nhỏ có vật dụng hàng ngày, cái gì cần cũng đều có.
Mặc dù vật phẩm không cao cấp như trong Đạo quan, nhưng số lượng nhiều hơn hẳn, phần lớn đều có ích cho Thai Tức và Luyện Khí, trong giai đoạn Dưỡng Thần thì không thấy.
Thành phần tạp vụ cũng rất phức tạp, hầu hết đều là Thai Tức, số ít là Luyện Khí, Lục Khiêm thậm chí còn thấy người phàm gánh việc lao động chân tay.
"Tiên trưởng là lần đầu tiên tới đây phỏng, có muốn đưa tiểu nhân theo cùng giúp người giải thích một chút không? Ta chỉ cần mười lượng bạc trắng thôi." Một tên phàm nhân gầy như khỉ con tiến lại gần.
“Không cần.” Lục Khiêm lắc đầu.
“Dạ, tiên trưởng, sau này nếu cần chuyển hàng thì có thể đến tìm đến chúng ta.” Người đàn ông gầy gò cúi thấp người, nở nụ cười nịnh nọt rồi rời đi.
Lục Khiêm nhàn rỗi sinh buồn chán, bắt đầu đi dạo quanh chợ Quỷ.
Tại một cửa hàng khí thế ngất trời, hơn mười gã tráng hán cởi trần vung búa.
Bên dưới lò cao là hỏa diễm đỏ rực, hơi nóng bay tận trời.
Lò lửa bên cạnh buộc hơn mười người gầy trơ như khỉ, dã nhân có màu da như than.
Mỗi lần đủ nhiệt, sẽ có một người chuyên môn ném dã nhân vào lò lửa, nương theo thép nóng chảy là tiếng kêu thảm thiết của dã nhân trong lò.
Đổ vào khuôn rèn sau đó một thanh trường kiếm có huyết văn đã được ra lò.
Huyết Văn cương, lấy máu người mà đúc thành thép.
Chế tạo vũ khí có thể làm tổn thương hồn phách con người.
“Đạo hữu có muốn một chiếc không?” Một gã tráng hán cởi trần lau mồ hôi, cười nói.
“Tên nỏ bán ra sao?” Lòng Lục Khiêm hơi xao động, hỏi.
Vừa hay hắn đang thiếu một vũ khí tầm xa.
Cung nỏ có thể sử dụng được khi không có chân khí.
"Nỏ gân trâu là hai mươi tiền một chiếc, nỏ thiết giáp gân trâu là tám mươi tiền một chiếc, tên nỏ là năm tiền một chiếc."
Thiết giáp trâu là trâu dị chủng, gân trâu cực kỳ dẻo dai, có thể kéo căng với lực năm trăm cân.
"Lấy một chiếc thiết nỏ và tám cái tên nỏ."
Lục Khiêm lấy ra một trăm hai mươi Pháp tiền.
Vốn dĩ hắn không có đủ tiền, nhưng may là vẫn còn một ít trong túi Hồ Thiên.
Tráng hán đưa một chiếc thiết nỏ đen kịt ra, dây cung cứng như thép, tên nỏ màu trắng noãn, bên trên có từng tia huyết văn giống như mạch máu người.
Lục Khiêm cất nỏ vào túi rồi tiếp tục đi dạo xung quanh.