Chương 74: Ngọc Lễ Kim Tương, Giao Lê Hỏa Táo(1)
Thất Sát Âm Phù kiếm có thể nung chảy vàng và sắt lại bị ngăn cản dễ dàng như vậy.
Bóng đen hoàn toàn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Làn da xám đen như đá, thân cao một trượng, cổ dài đầu nhỏ, răng nanh sắc bén, đầu lưỡi hẹp dài rũ xuống bên hông.
Điểm hấp dẫn ánh nhìn nhất chính là bàn tay có mọc một cặp móng vuốt hổ, ít nhất nó cũng dài bằng một con dao găm.
Bởi vì đi ra từ nước đọng vạn năm, cho nên trên thân cũng tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.
“Nghiệt súc!” Giả Đạo nổi giận, khí đen chợt lóe trên mặt, ánh sáng đen quanh quẩn toàn thân từ trên xuống dưới.
Hắn vươn tay phải ra, mạnh mẽ nắm chặt lấy hư không một phát.
Ầm!
Mặt đất dưới chân quái vật bị vỡ ra, một cái tay phải đen nhánh thật lớn nắm lấy hai chân của nó.
“A!!”
Quái nhân la lên một tiếng, lấy vuốt hổ trực tiếp cắt nát cái tay đen nhánh, rồi nhanh chóng chạy như bay về phía mọi người.
Hộ vệ Hiên Viên Huyết giáp ở trước mặt quái nhân lại yếu ớt giống như giấy vậy.
“Đây là quái vật gì chứ!”
“Nếu ta đoán không sai thì chắc là Ngạo Nhân.” Sắc mặt Lục khiêm trở nên nghiêm trọng.
Trong ”Thần Dị Kinh” có nói: “Bên trong Tây Hoang có một dạng người, dáng vẻ giống như người, trên quần áo có hàng trăm mảnh vá, tay có vuốt hổ, chỉ đi một mình, ăn tươi não người, đầu lưỡi dài hơn cả trượng. Gọi là Ngạo Nhân.”
Thần Dị Kinh là hình minh họa được truyền lại từ tiên nhân thời thượng cổ.
Trên đó có ghi lại những sự vật kỳ lạ trên thế giới.
Ngạo Nhân là một loại dị nhân được ghi lại ở bên trong.
Trời sinh Ngạo Nhân đã có sức lực rất lớn, thân hình cứng rắn, không sợ thủy hỏa.
Đặc điểm của nó là thích ăn não người.
Ngay khi đang nói chuyện, lại có một tiếng hét thảm truyền đến, một tên Hiên Viên Huyết giáp nữa bị ăn mất đầu.
Giấy trắng bốc cháy, Hỏa cầu màu lục thẫm đánh vào người Ngạo Nhân.
Ngạo Nhân ăn đau, đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía Lục Khiêm, bước nhanh chạy đến hướng này.
Giả Đạo lui về phía sau mấy bước, tiếp tục phóng thích pháp thuật, một đôi tay quỷ đen nhánh chui ra từ dưới đất, bắt lấy hai cái đùi của Ngạo Nhân.
“Đạo hữu! Ra tay!”
Lục khiêm gật đầu, phóng ra tám tờ giấy trắng.
Tám người giấy hộ pháp mặc giáp vàng bước ra từ trong sương khói.
Trong tay cầm đao thương kiếm kích, lóe ra hàn quang, đồng loạt nhào về phía Ngạo Nhân.
Ở bên kia, Mã Hằng đã niệm xong chú ngữ, dường như cả người đều thay đổi.
Ánh mắt thê lương oán độc nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ thần thái trông như một cụ bà.
Phù!
Mã Hằng thở phào một hơi, sương mù màu xanh lục bay ra.
Trong nháy mắt sương mù đã lan rộng, quanh quẩn toàn bộ không gian, bao phủ Ngạo Nhân vào bên trong.
Biểu cảm của Ngạo Nhân lập tức dại ra, giống như đã nhìn thấy chuyện khủng bố nào đó.
“Chính là lúc này!” Sát khí chợt lóe qua trong mắt Lục Khiêm, chân khí điên cuồng thúc đẩy Ngũ Sát Âm Phù kiếm.
Ong ong ong…
Âm Phù kiếm run rẩy kịch liệt, thân kiếm phun trào Âm hỏa màu xanh lét.
Ầm!
Khí kình khiến mặt đất nứt ra khe rãnh thật sâu!
Tốc độ của Âm Phù kiếm cực nhanh, hình thành một cái trụ Âm hỏa màu lục.
Sau đó đánh thẳng vào sương mù!
“A!!” Cảm nhận được sự nguy hiểm, đôi mắt như chuông đồng của Ngạo nhân trở nên có thần, muốn né tránh, nhưng lại bị tám người giấy ôm chặt.
Phập!
Cột sáng màu lục đâm xuyên qua ngực của Ngạo Nhân.
Trong nháy mắt ngọn lửa nóng rực đã đốt khô máu ở miệng vết thương, không để lại một giọt máu tươi nào.
“Âm hỏa sắc bén như thế, người này quả nhiên là giấu tài.” Trong lòng Giả Đạo trở nên kiêng kị.
Hắn vốn tưởng rằng Lục Khiêm chỉ mạnh trên luyện dược mà thôi, không ngờ cả pháp thuật cũng sắc bén như thế.
Với Tu vi Luyện Khí sơ kỳ của hắn khi đối mặt với chiêu này chắc cũng khó trụ nổi.
Phần ngực của Ngạo Nhiên hiện ra một cái động lớn thông thoáng, nó ngây người tại chỗ, không biết là sống hay chết.
“Ngạo Nhân có thể chất mạnh mẽ, nhưng tâm hồn lại rất yếu ớt.” Trong lòng Lục Khiêm thầm nghĩ.
Sương mù vừa nãy của Mã Hằng chắc là một vật mê hoặc thần trí con người.
Suy nghĩ trong lòng hắn không ngừng biến hóa, nhưng bên ngoài lại hiện ra vẻ dùng sức quá độ.
Không biết Ngạo Nhân sống chết ra sao, hắn cũng không muốn đi lên bổ đao đâu.
Hắn nhìn qua bên cạnh, Giả Đạo nửa quỳ trên mặt đất, cơ thể Mã Hằng cũng lung lay sắp đổ, dáng vẻ của hai người đều giống như không đi nổi nữa.
“Một đám cáo già.” Lục khiêm thầm nghĩ trong lòng, khi nghĩ xong lại ho khan kịch liệt, dường như muốn ho ra cả ruột.
“Các ngươi đi lên nhìn xem!” Giả Đạo ho nhẹ một tiếng, biểu cảm hơi mất tự nhiên.
Chắc là cảm thấy kỹ thuật diễn vừa rồi của mình quá kém.
“Được!”
Vẫn còn ba người Hiên Viên Huyết giáp cung kính nửa quỳ.
Bọn họ đều là người đã bị bí pháp tẩy não.
Cho dù Giả Đạo kêu bọn họ chết, bọn họ cũng sẽ không do dự chấp hành.