Chương 111: Ăn Hàng Thiên Bẩm (2)
Chỉ là trong 【 Hưng Thịnh nông trang 】 bây giờ chỉ có hai mươi mẫu Linh điền, đây là bởi sau khi gia tộc gặp đại nạn, kinh tế vẫn luôn căng thẳng. Vốn dĩ là muốn đợi sau khi Lục gia gia Vương Tiêu Hàn đột phá Linh Đài cảnh, ổn định cục diện gia tộc rồi từ từ khai thác Linh điền còn lại.
Kết quả Vương Tiêu Hàn đột phá Linh Đài thất bại, cũng khiến cho kế hoạch khai thác Linh điền gặp trở ngại.
Nhưng bây giờ, Vương Thủ Triết cần phải khai thác Linh điền, bằng không sẽ kìm hãm tiến độ tu luyện và sự phát triển của các tử đệ trong gia tộc, không thể cứ mua Linh mễ ở bên ngoài mãi được?
Mười viên linh thạch cũng là thứ mà Vương Thủ Triết cắn răng mua.
Lại không ngờ, nha đầu phá phách Vương Ly Từ này lại dùng mười càn kim cược ra được ba bốn viên!
"Nha đầu, ngươi có biết đổ thạch là không đúng không?" Giọng nói của Vương Thủ Triết hơi nghiêm khắc. Tuy cược thắng thì được lợi ngay tức thì nhưng gió này không thể kéo dài. Bằng không nếu sau khi đại nha đầu nếm được lợi ích, trầm mê với đổ thạch thì có nhiều tiền hơn nữa cũng sẽ thua trắng.
"Hừ?"
Vương Ly Từ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lạnh run, hu hu nói:
“Tứ thúc, cái gì gọi là đổ thạch? Ta chỉ cảm thấy bên trong viên đá đó có đồ ăn ngon, rất giống dáng vẻ của món đồ rất rất ngon, cái tên tán tu đáng ghét đó cũng nói bên trong chắc chắn có hàng ngon. Ai mà ngờ, hắn gạt ta... Hu hu hu, tiền của ta cạn sạch rồi, vốn dĩ có thể mua được rất nhiều cá khô, bạch tuộc khô, cá mực..."
Từ sau khi đến Bách Đảo vệ, Vương Ly Từ đã mê đắm trong mỹ vị của đồ khô ngay lập tức, cảm thấy còn ngon hơn cả mứt ép. Linh thạch gì đó, nàng chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe qua.
"Ăn hàng! Trong linh thạch có thể có cái gì ngon chứ? Đầu óc của ngươi từ sáng đến tối cứ nghĩ đến cái gì vậy?" Vương Thủ Triết đỡ trán, thật sự là vừa buồn cười vừa tức giận.
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa." Tứ thẩm Từ Chỉ Nhu vội vàng bước ra giảng hòa, ôm Vương Ly Từ an ủi, khuyên nhủ Vương Thủ Triết:
“Thủ Triết, đại nha đầu vẫn còn nhỏ mà. Bình thường cũng chẳng đi đâu xa, không hiểu những thứ này."
"Ô ô ô, tứ nãi nãi, cái tên tán tu đáng ghét đó cũng không biết động tay động chân gì khiến người ta thật sự cảm thấy có đồ ngon bên trong, nhưng, nhưng vừa cắt ra thì toàn bộ đều là rác không thể ăn." Vương Ly Từ đau lòng không thôi, tức quá đi mà.
Rác sao?
Vương Thủ Triết đỡ trán, hơi lắc lư muốn ngã. Nếu linh thạch đều là rác thì trên thế giới này còn có bảo vật sao? Nhưng có lẽ Vương Ly Từ thật sự không biết cái gì gọi là linh thạch, từ nhỏ đến lớn nàng đều lớn lên trong gia tộc, Vương thị quá nghèo, linh thạch quá ít.
Đã đến lúc này, Vương Thủ Triết thật sự tin đại nha đầu không có lừa mình.
Nàng không có chỉ số thông minh đó!
"Thủ Triết, nếu đại nha đầu thật sự có thể cảm nhận ra có đồ ngon ở bên trong." Ánh mắt của tứ thẩm Từ Chỉ Nhu lộ ra hi vọng nói:
“Đây chẳng phải nghĩa là..."
Đương nhiên Vương Thủ Triết cũng nghĩ đến điểm này, nhưng cuối cùng hắn không tài nào hiểu được, lập tức nhìn Lung Yên lão tổ.
Lung Yên lão tổ nhướng mày cũng nghi ngờ không thôi nói:
“Theo ta biết, cho dù là tu sĩ Thiên Nhân cảnh thì muốn nhìn thấu đổ thạch cũng phải thi triển mật pháp mới được, hao tổn và động tĩnh tuyệt đối không nhỏ. Nhưng trước đây từng nghe qua một số quái nhân có đồng thuật đặc biệt, cũng có thể nhìn thấy đổ thạch. Chỉ là loại người này quá hiếm, hơn nữa mắt thi triển đồng thuật sẽ phát sinh biến hóa dễ dàng nhận ra, loại giống như Ly Từ...ta chưa từng nghe thấy." Ngừng một lát, lão tổ lại nói:
“Thủ Triết, thế giới rộng lớn hơn ngươi tưởng tượng nhiề. Những gì ta nghe và thấy chẳng qua chỉ là một hạt cát trên sa mạc mà thôi. Có lẽ, nha đầu Ly Từ này rất có thiên phú trên phương diện linh giác."
Cái gì là thiên phú linh giác? Vương Thủ Triết hơi không tin. Cho dù nha đầu này có chút thiên bẩm, phỏng chừng cũng là thiên phú ăn hàng.
Thử một chút là biết ngay, Vương Thủ Triết lấy ra 30 càn kim giao cho Vương Ly Từ nói:
“Đi mua ba viên đá về đây, nhớ kỹ, nhất định phải là loại đá cảm giác có đồ ngon ở bên trong đó."
Sau đó Vương Ly Từ cũng không khóc nữa, dùng ánh mắt hồn nhiên kèm theo vẻ khó hiểu liếc nhìn Vương Thủ Triết, Tứ thúc có phải bị tức đến ngốc rồi không? Bị lừa một lần còn chưa đủ khôn hay sao?
"Haha."
Hai má của Vương Thủ Triết đều co rúm lại, cười lạnh:
“Đại nha đầu à, quên nói với ngươi, Tứ thúc vừa mua hai quyển..."
Lời còn chưa nói xong, Vương Ly Từ đã vội vã cầm kim phiếu ba mươi càn kim, phóng đi như một cơn gió.
Tốc độ và phản ứng đó đến Vương Thủ Triết cũng hơi ngẩn ra, hắn không dám tin chắc đại nha đầu có phải có linh giác thiên bẩm gì không, nhưng có thể khẳng định nàng nhất định có thiên phú tốc độ.
Nhưng sợ nàng chịu thiệt, nhanh chóng bảo Vương Trung và Vương Dũng đi theo.
"Thủ Triết ngươi cũng thật là..." Tứ thẩm Từ Chỉ Nhu ở bên cạnh mỉm cười một cái.
Thực ra Vương Thủ Triết cũng chỉ ôm tâm thái thử vận may.
Trầm mê vào đổ thạch đương nhiên không đúng, nhưng nếu Vương Ly Từ thật sự có thiên bẩm dị thường gì đó, vậy thì lợi dụng thiên bẩm đi "sửa dột", đây không hẳn không phải là một con đường phát tài ngoài ý muốn bổ sung tài nguyên cho gia tộc.Chương 112: Vương Thủ Triết rất vui vẻ (1)
Ngược lại rất giống với những loại tiểu thuyết Hoàng Kim Đồng mà kiếp trước từng đọc.
Vương thị quá nghèo, nghèo đến mức Lung Yên lão tổ phải bán đi Linh khí Quy Lân bảo thuẫn bên người mới xoay xở được một khoản tài nguyên, nhất là linh đan tam giai【 Tạo Hóa Đan 】 đó, thật sự quá đắt, ước chừng một ngàn càn kim một viên.
Xem tình hình, Luyện Đan sư mới là nghề kiếm ra tiền nhất trong thế giới này.
Nhưng nếu Luyện Đan sư muốn có được thành tựu, vậy thì có yêu cầu rất cao đối với thiên bẩm. Hơn nữa để bồi dưỡng một Luyện Đan sư, đầu tư vào giai đoạn đầu tuyệt đối là cái giá trên trời, cũng có khả năng không cẩn thận mà tán gia bại sản.
Nhưng nếu một gia tộc muốn đạt được sự phát triển lớn thì không thể tránh khỏi việc bồi dưỡng Luyện Đan sư.
Lời phàn nàn tạm thời gác lại.
Vương Thủ Triết và Lung Yên lão tổ bước vào trạng thái tu luyện một lần nữa.
Đến chạng vạng, khi Vương Thủ Triết ngồi thiền xong, Vương Ly Từ và gia tướng đã quay về, lần này không mang về ba viên đổ thạch mà lại mang về một viên đá to bằng quả bóng.
"Tứ thúc Tứ thúc, mấy viên đá nhỏ khác không có gì ngon ở trong hết, chỉ có viên to này là có đồ ngon thôi." Vương Ly Từ đưa một viên đá to ra tranh công.
Câu nói này thật sự đủ lộn xộn.
"Gia chủ." Vương Trung ở bên cạnh giải thích nói:
“Bọn ta đi dạo với tiểu thư Ly Từ nửa ngày, tiểu thư Ly Từ chọn viên này, sau khi cò kè mặc cả đã tốn hết 45 càn kim, ta và Vương Dũng góp thêm 15 càn kim."
"Vất vả cho các ngươi rồi." Vương Thủ Triết trả lại số càn kim mà gia tướng đã bỏ vào, sau đó bảo Vương Trung cắt ra.
Lần này, Vương Trung làm một cái giũa, chầm chậm giũa lớp da, tránh khỏi lãng phí chút linh thạch.
Vương Thủ Triết ở bên cạnh xem, trong lòng cũng không khỏi căng thẳng, viên đá không thuận mắt này lại tốn mất 45 càn kim. Cái này mà cược thua thì coi như là mất trắng.
Rất nhanh, Vương Trung đã giũa ra hai ba milimet đá ngoài, bên trong lộ ra chất liệu ngọc thủy tinh màu trắng, hắn lập tức vui mừng khôn xiết:
“Chúc mừng gia chủ, chúc mừng gia chủ, trúng rồi, trúng lớn rồi."
Thế mà là thật... Với cõi lòng của Vương Thủ Triết cũng không nhịn được mà cảm thấy hưng phấn, cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, không thể không thừa nhận, loại hình đánh bạc này rất kích thích, chẳng trách sau khi nghiện thì rất khó cai.
Xem ra chuyến này trở về, chắc chắn phải gia tăng độ nghiêm khắc của gia pháp thêm lần nữa, thế hệ trẻ của gia tộc tuyệt đối không thể dính vào bệnh cờ bạc được.
Nhưng loại thiên bẩm của đại nha đầu này rất đáng sợ, nàng đã hoàn toàn siêu thoát từ "cược" này, thuần túy dựa vào thiên bẩm ăn hàng kỳ dị mà chắc chắn bên trong viên đá này có linh thạch.
Chuyện này với đánh bạc hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, hoàn toàn chính là kiếm tiền.
Ngay cả Vương Thủ Triết cũng không thể không nói một câu...Vi diệu thật.
Sau nửa khắc, Vương Trung đã giũa xong toàn bộ lớp vỏ đá bên ngoài, trong tay là một viên linh thạch cỡ lớn, nếu cắt thỏa đáng thì phỏng chừng có đến mười viên linh thạch đúng tiêu chuẩn.
Tất cả mọi người đều bị đơ người, Lung Yên lão tổ cũng rất ngạc nhiên.
Vương Ly Từ thông qua lời giải thích của gia tướng cũng hiểu tuy rằng linh thạch không thể ăn nhưng lại là đồ tốt, hơn nữa có thể đổi lấy rất nhiều rất nhiều đồ ngon. Nàng lập tức vui vẻ không thôi, chớp mắt nhìn Vương Thủ Triết, tựa như là mong mỏi Tứ thúc sẽ cho nàng phần thưởng gì đó.
Ngay lúc này, Vương Thủ Triết cũng mê mẩn rồi, ánh mắt nhìn Vương Ly Từ cũng trở nên quái lạ.
Về chuyện cháu gái lớn không tâm không phổi chỉ háu ăn lại có thể làm đến bước này, hắn cũng vô cùng kỳ quái, lẽ nào là bởi vì ép nàng đọc sách, kích thích đến tiềm năng dị thường nào đó của nàng thức tỉnh?
Không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này được.
Suy nghĩ cho sự phát triển của gia tộc, ánh mắt của Vương Thủ Triết nhìn Vương Ly Từ càng thêm hòa nhã.
Ánh mắt quen thuộc, nụ cười quen thuộc.
Vương Ly Từ bỗng cảm thấy như ngũ lôi đánh ầm xuống, cảm nhận được ngày tận thế sắp đến, sống như thế này, nhân sinh còn có ý nghĩa gì nữa?
Nước mắt không cầm được mà chảy xuống.
"Được rồi được rồi, đùa ngươi thôi." Vương Thủ Triết mỉm cười bẹo cái má bầu bĩnh của nàng:
“Lần này, ngươi đã lập công cho gia tộc, nói đi, muốn ăn gì? Tứ thúc mời."
Thật sao? Vương Ly Từ lập tức sống trở lại, chớp đôi mắt sáng lấp lánh, thèm nhỏ dãi nói:
“Tứ thúc Tứ thúc, ta muốn ăn tôm hùm hấp, loại mà một con nặng mười cân ấy. Còn có bào ngư, loại to bằng bát lớn ấy, ta muốn ăn một lần năm con, còn có vi cá..."
"Hóa ra là như thế, chúng ta cứ nói về chuyện đọc sách trước dã." Vương Thủ Triết cười càng thân mật.
"Không cần đâu Tứ thúc, tôm hùm bự không có thì tôm hùm nhỏ cũng được, năm cân không, hai cân thôi là được. Bào ngư thì cỡ bằng nắm tay..."
Dĩ nhiên, cuối cùng Vương Thủ Triết vẫn đưa nàng đi ăn một bữa lớn, toàn bộ đều dựa theo tiêu chuẩn mà nàng muốn.
Trong thế giới này, rất nhiều động thực vật to lớn, không phải là loại có linh tính thì giá cả cũng không đắt, những cái khác Bách Đảo vệ đều thiếu nhưng đặc sản biển thì không thiếu, đều nằm trong phạm trù ăn được.
Vương Ly Từ tất nhiên đã ăn đến thỏa thích, từ sau khi xuống xe ngựa, cứ dựa vào tường mà đi thẳng về phòng, trong lòng vô cùng cảm kích Vương Thủ Triết.
Haha...Thật sự là đơn thuần đến đáng sợ.