Chương 125: Các đệ đệ muội muội đều rất linh lợi (2)
"Đứng lại."
Vương Thủ Triết cười híp mắt nói một câu, "Vương Ly Từ, Vương Lạc Tĩnh. Các ngươi phải nghĩ cho kỹ, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được nha."
Hai cô nương một lớn một nhỏ nhìn nhau, sau đó vô cùng đau đớn ngoan ngoãn quay lại trước mặt Vương Thủ Triết, ngoan ngoãn giống như là chim cút.
"Tứ ca ca, người ta không dám nữa."
"Tứ thúc, ô ô, người ta chỉ đùa với thúc thôi mà."
Vương Thủ Triết không quan tâm đến bọn họ mà ánh mắt rơi xuống người của Vương Thủ Dũng và Vương Thủ Liêm, cười như không cười nói: "Thủ Dũng, Thủ Liêm. Hai người các đệ, có ý kiến rất lớn với Tứ ca sao."
Hai đệ đệ bị dọa sợ, vội vã huơ tay lia lịa: "Không có không có, bình thường bọn đệ đều tôn sùng Tứ ca nhất." Bọn họ nói thật, trong chữ lót Thủ, Vương Thủ Triết giống như là một ngôi sao chói lóa, bình thường trong lòng cũng rất kính sợ.
"Vậy tại sao lần này muốn trùm bao tải Tứ ca? Có phải có người sai khiến?" Lúc Vương Thủ Triết nói chuyện, trong lòng cũng hơi chua xót, trùm bao tải, thế mà đám người này cũng nghĩ ra được.
"Không, không có ai sai khiến." Hai người bọn họ lắc đầu lia lịa, tuy rất sợ nhưng lại nói, "Đều, đều là suy nghĩ của chúng ta. Tứ ca muốn trách tội, chúng ta đều nhận hết."
Đây mới giống là lời người nên nói, ít nhất có chút trách nhiệm của nam nhi Vương gia, lúc hắn vừa muốn nói chuyện, Vương Lạc Thu ở bên cạnh vẫn luôn trừng mắt nhìn hắn lại chống nạnh nói: "Tứ ca ca ức hiếp người."
Cô nương bé tí nhưng khí thế lại rất hùng hồn.
"Lạc Thu à." Vương Thủ Triết cười nói, "Nói xem, sao Tứ ca ca lại khi dễ người?"
"Ta không muốn đọc số sách đó, đọc sách phiền lắm." Vương Lạc Thu bày ra bộ dáng đau đầu nói, "Tứ ca ca có thể đừng bắt ta đọc sách nữa được không?"
"Không muốn đọc sách cũng được." Vương Thủ Triết gật đầu nói.
"Thật sao?" Vương Lạc Thu vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nói, "Tứ ca ca thật tốt."
"Đừng có vui sớm quá, không muốn đọc sách phải có điều kiện." Vương Thủ Triết cười híp mắt nhìn bốn đệ đệ muội muội, cộng thêm một cháu gái, "Nếu ta lấy thân phận đơn thuần là huynh trưởng hoặc tộc trưởng, ép các ngươi học hành chăm chỉ, e rằng các ngươi đều khẩu phục tâm không phục. Chi bằng chúng ta giao hẹn, mỗi năm các ngươi đều có thể liên thủ khiêu chiến ta một lần, ngoài sáng trong tối đều được. Nếu các ngươi thắng, ta sẽ theo ý kiến các ngươi đi. Nếu thua, bài học năm đó không được phép lề mề."
"Được, một lời đã định." Ánh mắt Vương Lạc Thu phát sáng, "Ta đại diện cho mọi người đồng ý."
Sau đó, ánh mắt của những người khác đều nhìn nàng, ai cần ngươi đại diện đồng ý chứ? Nếu Tứ ca không có đề phòng, mưu đồ tính toán thật tốt một phen thì còn có chút hi vọng. Nhưng bây giờ rõ ràng có đề phòng rồi, như vậy làm sao khiêu chiến đây?
"Các ngươi có tiền đồ chút đi, đừng chán nản như thế." Vương Lạc Thu nói, "Thua rồi chẳng phải là học chăm chỉ, tu luyện chăm chỉ sao? Năm sau thắng là được."
Khí phách như thế khiến Vương Thủ Triết hơi để ý.
Tiểu nha đầu này lại có khí thế dũng mãnh như thế, khó trách tuổi còn trẻ đã đến Luyện Khí cảnh tầng 2 rồi.
Nếu duy trì tình thế, dựa vào tài lực tài nguyên của gia tộc hiện tại, có thể khiến nàng cho dù không bằng Lung Yên lão tổ cũng ắt là một nữ trung hào kiệt.
Cuộc gặp gỡ này có hơi ngoài ý muốn của Vương Thủ Triết, lại cảm thấy đám muội muội này rất có sức sống.
Ngược lại là hai đệ đệ, tâm cảnh ý chí đều không đủ mạnh, hơn nữa còn có hơi cứng nhắc, phải từ từ rèn luyện mới được.
Một gia tộc muốn phát triển không thể dựa vào một mình Vương Thủ Triết. Càng nhiều nhân tài ưu tú, nhân tài xuất hiện không ngừng, mới có thể chân chính đưa gia tộc cường thịnh lên.
"Haha, phải dạy cho các ngươi ngoan ngoãn đã." Vương Thủ Triết cười nói, "Sau này muốn mưu tính gì đó, nhất định phải tìm một nơi an toàn yên tĩnh."
"Tứ ca ca, ta sai rồi." Vương Lạc Tĩnh nước mắt lưng tròng, ủy khuất tiến sát đến, "Huynh đối xử với ta tốt như vậy, người ta chỉ vì không thích đọc sách mà...Ô ô..."
"Được rồi được rồi, ta không trách muội." Vương Thủ triết cũng rất thương Lạc Tĩnh, Tứ bá chết sớm, bỏ lại cô nhi góa phụ, cho dù có gia tộc chăm sóc nuôi dưỡng vẫn luôn thiếu thốn tình thương của cha.
"Vậy Tứ ca ca có thể tha thứ cho ta không?" Vương Lạc Tĩnh mong chờ, trong ánh mắt nhỏ bé tràn ngập hi vọng.
"Đây có là gì? Ta vốn không hề trách muội." Vương Thủ Triết xoa đầu nàng, an ủi nói, "Thực ra muội có thể hoạt bát như vậy, có tư tưởng độc lập của mình, hơi phản nghịch, Tứ ca cảm thấy rất bình thường, muội không phải thật lòng muốn mưu hại Tứ ca."
Thế này cũng được? Vương Ly Từ bị dọa kinh hãi rồi, nàng vội vàng ngoan ngoãn sáp đến, gương mặt bụ bẩm dối lòng áy náy nói: "Tứ thúc Tứ thúc, ta cũng có hơi phản nghịch, chắc chắn người cũng không trách ta, đúng chứ?"
"Cút!"
Vương Thủ Triết tức giận trừng mắt, dọa Vương Ly Từ thụt lùi mấy bước, ôm lấy trái tim bị dọa đập thình thịch, chán nản, dựa vào đâu Vương Lạc Tĩnh nũng nịu là được...
"Tứ ca ca, cảm ơn huynh." Vương Lạc Tĩnh hơi khép mắt, bổ nhào vào lòng Vương Thủ Triết, "Tóm lại, Lạc Tĩnh thề, nhất định, nhất định sẽ bảo vệ ca ca cả đời."
"Haha, Lạc Tĩnh à Lạc Tĩnh, lời của muội khiến Tứ ca ca rất cảm động, cũng tin tưởng lời của muội." Vương Thủ Triết bật cười, "Nhưng mà cọ thì cọ, có thể đừng ném mấy côn trùng kỳ quái vào trong ngực của ta không. Chút mỹ nhân kế này của muội, không có tác dụng với ta."
Nói xong, hắn bấm tay một cái, một con Hồng Đầu Đại Ngô Công dài hơn một thước còn chưa kịp lập công đã bị hắn đánh bay ra, giãy dụa ở trên mặt đất mấy cái rồi chết.