Chương 154: Đông Hải Vương Đạm Đài Gia (1)
Bởi vậy, từ nhỏ đến lớn, phục vụ bên cạnh đích tử thế gia chỉ có thể là gã sai vặt, mà không có khả năng là một đống thị nữ.
Các loại sự tình như chưa lập gia đình mà trước đó nạp thiếp, càng gần như không có khả năng sẽ xảy ra. Thế gia nào cũng đều cần mặt mũi, làm sao có thể để cho đích nữ gả cho một người đã có thiếp thất?
Huống chi, loại gia tộc giống như Linh Đài thế gia này, hơn phân nửa đều là tài nguyên khan hiếm, tâm tâm niệm niệm đều muốn nâng cao một bước cho gia tộc.
Các loại sự tình Tộc trưởng nạp thiếp cũng không hay gặp, nữ tử huyết mạch cao này, không có khả năng làm thiếp. Sinh con với thiếp thất huyết mạch thấp, đây không phải làm cho hậu đại mất mặt sao?
Lại giả thuyết, thiếp thất sinh ra hài tử là con thứ, thân phận địa vị vô cùng lúng túng. Lấy tài lực vật lực của Linh Đài thế gia, làm sao có thể dốc hết sức lực đi bồi dưỡng con thứ?
Trái lại đến Thiên Nhân thế gia, bởi vì nắm giữ tài nguyên càng nhiều, tộc sản càng nhiều, cũng cần càng nhiều người để kinh doanh đủ loại sản nghiệp của gia tộc. Bởi vậy, làn gió nạp thiếp mới có thể dần dần thịnh lên.
Đứng ở đầu thuyền, Trần Phương Kiệt bị gió lạnh thổi đến đầu tóc ngổn ngang.
Ẩn ẩn có chút hâm mộ Vương Thủ Triết có diễm phúc, lại vì đó lo nghĩ không thôi. Chung thị Lạc Tiên này, chẳng lẽ không phải là giả mạo, mà là đích nữ Chung thị thật sự?
Đúng rồi, chuyện này chưa hẳn không có khả năng.
Thời gian trước Thủ Triết bí mật tới Bách Đảo vệ, sau cùng còn có người Chung thị tự thân tới cửa tặng đồ, sau đó hắn còn mời Linh Đài cảnh Chung thị ăn cơm.
Chẳng lẽ, Thủ Triết thật sự có dính dáng quan hệ không rõ gì với Thiên Nhân thế gia - Chung thị?
Chỉ là lấy thân phận của Thủ Triết, chỉ sợ rất khó trèo cao lên đích nữ Chung thị, chẳng lẽ đây là chuẩn bị... Gạo nấu thành cơm trước?
Nhưng tiểu thư Liễu thị làm sao bây giờ?
Chuyện làm nhục cửa nhà như thế, Liễu thị cường đại há có thể từ bỏ ý đồ.
Chẳng lẽ, với trí tuệ của Thủ Triết, đã âm thầm giải quyết tiểu thư Liễu thị trước?
Thủ Triết à Thủ Triết, một màn này của ngươi chơi quá lớn.
Ngu huynh thể cốt đơn bạc, Trần thị lại là tiểu môn tiểu hộ, lần này không giúp được gì, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Trần Phương Kiệt đứng ở đầu thuyền, nghĩ đến tiểu thư Chung thị kia và Vương Thủ Triết bí mật gặp mặt riêng tư tại nội sảnh lâu thuyền, mà hắn chỉ có thể ở đây thổi hơi lạnh, còn phải bằng mọi cách lo nghĩ thay cho hắn, quả nhiên là vô cùng đau khổ.
Haiz!
Em vợ tương lai này, chỉ sợ không bớt lo nha.
Cũng may Vương Thủ Triết cũng không biết, tỷ phu tương lai đã thổi gió lạnh, dựa vào não bổ thay hắn nghĩ kỹ chuyện tình tay ba. Bằng không, chắc chắn sẽ một cước đạp tỷ phu tương lai này vào trong nước, thanh tỉnh đầu óc một chút.
...
“Vương Mai, đã hiểu rõ kế hoạch lớn tiếp theo chưa?” Vương Thủ Triết uống trà nóng, bình tĩnh nói:
“Nếu như có gì không hiểu, ngươi có thể hỏi. Chỉ là một lần, cần ngươi mạo hiểm một chút.”
Có mạo hiểm hay không, quyết định bởi lợi tích bao nhiêu. Dính đến một chút lợi tức to lớn, cộng thêm còn có thể đả kích địch nhân, bất chấp nguy hiểm là sự tình tất nhiên.
“Gia chủ.”
Trong mắt sáng như sao của Vương Mai, hơi hơi lóe lên tia sáng, ôn nhu nói:
“Vì gia chủ, cho dù hi sinh tính mệnh cũng không tiếc.”
Giọng nói kia mềm mại đáng yêu lại linh hoạt kỳ ảo, cực kỳ êm tai, khiến lòng người cũng nhịn không được mềm nhũn.
“Phốc!”
Vương Thủ Triết suýt chút nữa phun một miệng trà ra, trừng mắt nói:
“Ngươi nói chuyện bình thường cho ta.”
“Vâng... Gia chủ thứ tội, những ngày này đã quen với giọng điệu này. Ý của ta là, đối phó với Lưu thị Triệu thị, thuộc hạ hi sinh tính mệnh cũng không tiếc.” Vương Mai lúng túng nở nụ cười, nhanh chóng quay về âm sắc vốn hơi có vẻ bình thường, trong giọng điệu lộ ra chút hận ý.
Nàng là gia tướng gia tộc truyền thừa xuống, tằng gia gia của nàng đã chết trong một hồi ác chiến kia, há có thể không hận?
Sau khi nghe xong giọng thật của nàng, Vương Thủ Triết lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, nhíu mày nói:
“Vẫn nên dùng giọng giả đi.”
“Vâng, gia chủ, nhân gia đều nghe ngài.” Vương Mai lại ngoan ngoãn đổi thành giọng điệu kiều mị mềm nhũn, rung động lòng người, sau khi tiến vào trạng thái, còn thuận tiện đưa một ánh mắt đẹp.
“Tê!”
Vương Thủ Triết nâng trán, giọng nói này quá kích động rồi, thực tình chịu không được. Lúc này, mới bất đắc dĩ khoát tay nói:
“Thôi thôi, vẫn nên dùng giọng thật đi.”
“...” Vương Mai nháy ánh mắt vô tội, gia chủ ngài một hồi muốn người ta dùng bộ dạng này, một hồi lại muốn người ta làm kiểu kia.
Khẩu vị này thật sự khiến cho người ta nhìn không thấu.
...
Rạng sáng, sắc trời còn chưa hiện ra.
Một chiếc thuyền chạy khỏi bến đò Định Bồ, phía trên ngoại trừ gia chủ Lưu thị Lưu Thắng Nghiệp, còn có thế hệ trẻ rường cột của gia tộc Lưu Vĩnh Châu, cùng với một số tộc nhân cốt cán.
“Gia chủ.” Một tộc nhân hưng phấn nói:
“Thật sự không có nghĩ đến, không tra không biết, tra một cái bỗng giật mình. Trong mấy vệ thành xung quanh chúng ta, có 3 thế gia họ Chung, trong đó phù hợp nhất với thân phận của Chung thị Lạc Tiên tiểu thư, hẳn chính là Thiên Nhân thế gia Bách Đảo vệ Chung thị.”
Biểu lộ của Lưu Thắng Nghiệp cũng vô cùng nghiêm túc, đồng thời mơ hồ lộ ra một tia mừng thầm khó mà kìm chế:
“Thân phận tiểu thư Chung thị tôn quý, nàng gặp nạn đến nước này nên không muốn bại lộ thân phận cũng là hợp tình lý. Làm phiền chư vị đều giữ vẻ bình tĩnh tự nhiên, chớ có làm mất mặt Lưu thị ta.”
“Vâng, gia chủ.” Đám người nhao nhao hưởng ứng.