Chương 157: Bản Thăng Cấp “Trọng Kim Cầu Con” (2)
Cái gì?
Sắc mặt đám người Lưu thị đều đại biến, điều kiện này cũng đủ đen, điều kiện cũng hơi nhiều.
Hơn nữa cần dùng sản nghiệp để thế chấp, điểm ấy để cho tất cả mọi người là vô cùng cố kỵ. Ánh mắt mọi người, đều đặt ở trên người Lưu Thắng Nghiệp.
Sắc mặt Lưu Thắng Nghiệp cũng có chút ngưng trọng cùng nghiêm túc, trong lòng cẩn thận đi qua, chắp tay nói:
“Đạm Đài thiếu gia, tộc sản thế chấp có thể miễn đi được không? Bình An Lưu thị ta nguyện ý lấy uy tín để thế chấp.”
“Uy tín?” Trần Phương Kiệt châm biếm một tiếng nói:
“Tại trong mắt bổn công tử, uy tín của những mạt lưu thế gia các ngươi không đáng nửa đồng. Chẳng lẽ là dự định quỵt nợ, bởi vậy không chịu dùng tộc sản thế chấp? Hừ, bản công tử cũng không rảnh rỗi chơi trò chơi nhàm chán cùng các ngươi.”
Mắt thấy đám người Lưu thị hình như có chút khó xử, Chung Lạc Tiên nhìn Lưu Vĩnh Châu một mắt, khẽ cắn hàm răng, trong ngữ điệu lộ ra chút cầu khẩn:
“Đạm Đài Hòa Ngọc, ta cũng biết hiện tại một cân lương thực cũng khó cầu. Nhưng mà có thể nể tình Lưu thị vì cứu tế nạn dân, cho chút ưu đãi hay không.”
Chỉ một thoáng, lòng Lưu Vĩnh Châu run lên.
Lạc Tiên, vậy mà Lạc Tiên vì hắn, đi cầu Đạm Đài Hòa Ngọc mắt cao hơn đầu kia.
Trái lại Trần Phương Kiệt phóng khoáng nở nụ cười:
“Nếu Lạc Tiên đã mở miệng, bổn thiếu chủ liền miễn đi 500 càn kim lợi tức. Tuy nhiên sản nghiệp thế chấp của Lưu thị, cần phải biến thành chuyện nhượng. Chờ trả hết cả gốc lẫn lãi, sau đó trả lại.”
Miễn giảm 500 càn kim, lập tức khiến người Lưu thị vui mừng, như thế thật sự là ưu đãi cực lớn. Nhưng mà nghe sản nghiệp phải chuyển nhượng... Trong lòng mọi người vẫn như cũ hơi hồi hộp một chút.
“Sản nghiệp các ngươi dùng để chuyển nhượng, tốt nhất là loại hình trang viên.” Trần Phương Kiệt híp mắt, rơi xuống trên người Chung Lạc Tiên:
“Gần đây tâm tình Lạc Tiên không tốt, tất nhiên muốn ở bên ngoài giải sầu, dù sao cũng phải có nơi đặt chân, tạm thời trên danh nghĩa Lạc Tiên đi.”
“Đạm Đài công tử sảng khoái như vậy, Lưu Thắng Nghiệp cũng không làm kiêu.” Mắt Lưu Thắng Nghiệp sáng lên, cười chắp tay nói:
“Nếu tất cả mọi người đang thương lượng, chúng ta một tay thu lương thực, một tay dâng lên giấy tờ chuyển nhượng trang viên. Trước đó, Lạc Tiên tiểu thư có thể chuyển đến nơi đó trước.”
Lưu thị có một trang viên đã được xây dựng và phát triển hơn mười năm, cảnh sắc hợp lòng người. Trong đó xây biệt viện thoải mái dễ chịu, cùng với 800 mẫu ruộng tốt, còn có một hồ hoa sen gần hai trăm mẫu, hơn nữa xung quanh còn có chỗ trống để khai thác.
Tổng giá trị trang viên này, cho dù không đủ ba ngàn càn kim, cũng không kém bao nhiêu.
Điều Lưu Thắng Nghiệp lo lắng duy nhất, chính là sau khi sang tên trang viên, lại không lấy được lương thực. Mà hắn cũng không có thực lực đi tìm Đông Hải Vương gây phiền phức.
“Thanh toán tiền hàng xong, cũng là điều nên làm.” Sau khi Trần Phương Kiệt nhận lời, liền có chút không kiên nhẫn phất phất tay nói:
“Đi đi, các ngươi đều lui ra đi. Giao dịch lần này, đều giao cho Lạc Tiên toàn quyền xử trí.”
Thái độ của hắn tùy ý bực nào, tựa như đề cập tới việc mua bán hai ba ngàn càn kim này là việc nhỏ không đáng mỉm cười một cái.
Lui ra?
Đám người Lưu thị lần đầu tiên cảm nhận được thái độ khinh miệt như thế. Tuy nhiên, người ta tự nhiên có tư sản phách lối. Nếu không phải tiểu thư Chung thị ở trong đó hòa giải, há có thể kết giao với nhân vật bậc này?
Trái lại tộc nhân Lưu thị lớn tuổi còn lại không quan trọng, chỉ có sắc mặt Lưu Vĩnh Châu có chút đỏ lên, giống như trong lòng nhịn một đám lửa.
Ngay tại lúc Lưu Thắng Nghiệp mang theo tộc nhân ra khỏi lầu các, bên trong truyền đến tiếng cười hài hước của “Đạm Đài Hòa Ngọc”:
“Lạc Tiên, ta biết ngươi không thích bản thiếu gia, lúc này mới bỏ nhà ra đi biểu lộ sự kháng nghị. Đáng tiếc đáng tiếc, lần này trở về, ta thỉnh cầu lão tổ tông đi làm mai, ai có thể cự tuyệt?”
“Ngươi!” Giọng điệu Chung Lạc Tiên kiềm chế mà phẫn nộ:
“Lạc Tiên cũng chỉ là liễu yếu đào tơ, ngươi cần gì phải dây dưa như thế?”
“Tính tình của bản công tử, càng là đồ vật không có được, ta càng phải chiếm được. Chung Lạc Tiên, ngươi chung quy chạy không khỏi lòng bàn tay của ta.” Giọng nói kia bộc phát sự cuồng vọng:
“Tuy nhiên xem như bản công tử thương ngươi, để ngươi hưởng thụ một chút thời gian tự do sau cùng.”
Đám người Lưu thị cũng không có phản ứng quá lớn đối với lời nói kia. Người ta là tử đệ Thiên Nhân thế gia cao cao tại thượng, nói chuyện tình tình ái ái, ân ân oán oán, có quan hệ gì với bọn họ?
Nhưng mà lại không có ai để ý đến, hai mắt Lưu Vĩnh Châu đã bắt đầu phiếm hồng, toàn thân hắn đều đang run rẩy, đời này chưa bao giờ cảm nhận qua sỉ nhục cùng với đau lòng như thế.
Hắn hiểu được, rốt cuộc hiểu rõ Lạc Tiên muốn thân cận với hắn, nhưng lại giống như có cố kỵ rất lớn. Vốn nghĩ chỉ là chênh lệch đẳng cấp ở giữa thế gia, nhưng không ngờ còn có trở ngại như thế.
Nhưng hắn, cuối cùng chỉ là tử đệ trực hệ của một cửu phẩm mạt lưu thế gia, lại có lực lượng gì có thể thay đổi mọi thứ?
Có phẫn nộ nhiều hơn nữa, tại trong mắt công tử ca cao cao tại thượng kia, chỉ là một chuyện cười mà thôi.
Thuyền Lưu thị càng lúc càng xa, trái tim của Lưu Vĩnh Châu dường như cũng chìm xuống. Tại trước mắt hắn, Lạc Tiên kia trong lúc lơ đãng lộ ra ánh mắt đau đớn, làm sao cũng không hết được.
...
Cùng lúc đó, trong lầu các trên thuyền.
Trần Phương Kiệt hứng thú không thôi, uống trà, sắc mặt trở nên hơi hưng phấn:
“Thủ Triết, vừa rồi ngu huynh biểu hiện như thế nào, giống nhị thế tổ Thiên Nhân gia tộc hay không?”