Chương 159: Đột Phá Tu Vi Cùng Với Em Vợ Tới (2)
Tu luyện một phen, cho đến khi mặt trời trở nên nóng, gân cốt toàn thân đã đau nhức không thôi, lúc này Vương Thủ Triết mới trở về tắm rửa một cái.
Sau đó tại trong sảnh pha một bình nhỏ Sơn Dương Tiểu Linh Chủng, thanh khí ngưng thần lại, bắt đầu xử lý một vài việc vặt vãnh.
“Gia chủ, đây đều là tình báo những ngày gần đây liên quan tới Lưu thị và Triệu thị.” Vương Quý dâng lên một vài thư tín tình báo.
Vương Thủ Triết lật xem những tin tình báo kia, lông mày dần dần nhíu lại, nhìn thấy cuối cùng, “Bành” một tiếng, đập một cái trên mặt bàn, trong đôi mắt tràn đầy lãnh ý:
“Gia tộc lang sói quả nhiên là gia tộc lang sói, bọc thêm da người cũng không che giấu được vẻ tham lam tàn khốc trong xương cốt.”
Mặc dù Vương Thủ Triết đã đoán trước, một khi Lưu thị Triệu thị bắt đầu áp dụng sách lược sát nhập, thôn tính, thủ đoạn tất nhiên sẽ không ôn nhu. Lại không nghĩ đến, thủ đoạn của bọn họ có thể ác liệt tham lam đến trình độ như vậy.
Lấy Lưu thị để nói, nhân khẩu do thế lực bọn họ quản lý ước chừng không đến hai ngàn nhà, tổng số lượng ruộng tốt cũng đạt đến 3-4 vạn mẫu. Lần trùng tai này, những nông dân tự canh tác này gặp tai hoạ vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có không ít gia đình buôn bán không khá, tại sau khi nạp lên lương thực thì trong nhà trống trơn.
Nhưng mà trong những nông hộ này, cũng có không ít trung nông, thậm chí là phú nông.
Nhà bọn họ thực chất khá phong phú, theo thói quen sẽ trữ chút lương thực. Bởi vậy, nên từ chỉnh thể mà nói thì mặc dù khu vực trung nông vẫn thiếu lương thực như cũ, nhưng mà trù mượn lẫn nhau một phen, chịu khổ cực một chút, miễn cưỡng vẫn có thể vượt qua năm thiên tai.
Nhưng mà Lưu thị lại nhúng tay, đầu tiên là động thủ bắt một nhóm gia chủ trung nông có chút tích trữ lương thực. Bởi vì bọn họ dám can đảm tự mình vay mượn lương thực cho người khác, hơn nữa còn dám lập khế ước, mùa sau thu hoạch trả gấp đôi.
Cuối cùng, đám trung nông kia không thể không cống hiến ra một bộ phận ruộng đất, mới được Lưu thị “hiểu và bỏ qua”.
Cái này cũng thôi, một vài phú hộ thấy đồng hương đáng thương, chủ động giúp đỡ mà không thu nửa phần lợi tức.
Đây không thể nghi ngờ là hoàn toàn đụng chạm đến lợi ích của Lưu thị, bọn họ âm thầm chiêu mộ một đám tán tu lưu manh vô lại, mỗi ngày tới trong nhà những phú hộ làm từ thiện kia làm ầm ĩ, cũng yêu cầu “Cứu tế”, làm cho những phú hộ kia nhao nhao co đầu rút cổ tự vệ.
Còn có một nhà phú hộ xương cốt tương đối cứng rắn, vẫn như cũ lén lút cứu tế người khác. Kết quả bị một đám tán tu thừa dịp ban đêm sờ soạng tới cửa, trong nhà già trẻ lớn bé mười mấy người toàn bộ gặp nạn.
Mục đích của Lưu thị chỉ có một, chính là khiến những gia đình hết đạn cạn lương kia thế chấp ruộng đất để đổi lấy lương thực cũ của bọn họ. Căn cứ vào tình báo, cho đến nay, mặc dù còn không có bao nhiêu trung nông làm đến bước này.
Nhưng mà theo thời gian đưa đẩy, có người vì nhân tố ở bên trong “Nạn đói” càng ngày càng nghiêm trọng, sớm muộn sẽ có một nhóm người chịu không được, cuối cùng đổi ruộng đất thành những lương thực cũ có giá cả “Tăng vọt” kia.
Dưới loại trùng tai này, vì để tránh xuất hiện một lượng lớn lưu dân tạo thành đủ loại hậu quả, bình thường đều sẽ phong tỏa tất cả khu vực, bình dân rất khó lén lút với nhau. Cũng mang đến đủ thuận lợi cho kế hoạch của Lưu thị.
Lưu thị muốn “không nhiều”, cũng chỉ là muốn sát nhập, thôn tính một phần mười ruộng đất trong địa bàn quản lý mà thôi. Thủ đoạn tàn khốc hung ác một chút, hai tháng sau, tất nhiên liền có thể làm được.
Đương nhiên, thân là thế gia, ở ngoài mặt Lưu thị sẽ không vi phạm luật pháp Đại Càn.
Bọn họ sẽ khai thác thủ đoạn giao dịch của “Đạm Đài Hòa Ngọc” và Lưu thị, gọi là càn kim thế chấp vay mượn, đảm bảo sẽ không có văn thư tội trạng ở trên rơi xuống.
Đây chính là cái gọi là bên trên có chính sách, bên dưới có đối sách. Nhất là thế gia nông thôn, đối với những thường dân kia thì chính là tồn tại như thằng chột làm vua xứ mù. Nếu như không cần thể diện, thật sự là muốn làm gì thì làm.
Tại thời khắc này, Vương Thủ Triết có chút hối hận, hối hận mang lương thực cũ “bán ra” cho Lưu thị và Triệu thị.
Nhưng mà ý nghĩ này cũng chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất, cho dù hắn không ra tay, Lưu thị Triệu thị vẫn sẽ từ địa phương khác lấy được lương thực, tiến hành kế hoạch tương tự. Trái lại tương đương với việc khiến cho bọn chúng kết bè kéo cánh, khiến cho thế cục thoát khỏi sự khống chế.
“Dân đã kêu than, thông báo Vương Trung thu lưới, đồng thời bắt đầu kế hoạch đánh úp. Đồng thời, tra cho ta tung tích đám tán tu diệt môn kia.” Mặt Vương Thủ Triết âm trầm, viết mật lệnh để cho gia tướng mang đi.
Tuy nói nếu kéo dài thêm một chút, dân sẽ càng oán hận hơn, đợi đến khi dân kêu than đạt đỉnh rồi bắt đầu đánh úp, càng có lợi hơn đối với kế hoạch tương lai của Vương thị. Nhưng mà tương tự, rất có thể sẽ tạo thành bi kịch cho càng nhiều gia đình bình dân hơn.
Xử lý xong chuyện này, uống liền mấy chén Dương Sơn Tiểu Linh Chủng, mới khiến cho cảm xúc bình phục lại.
“Gia chủ chớ có quên, hôm nay Nhị thiếu gia Liễu thị sẽ đến bái phỏng.” Vương Quý nhìn mặt mà nói chuyện, cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở.
Nhị thiếu gia Liễu thị?
Sau khi được nhắc nhở, Vương Thủ Triết mới nhớ tới mấy ngày trước nhận được thư Liễu thị gửi tới, nói là đích thứ tử của tộc trưởng Liễu thị Liễu Viễn Duệ, dự tính giữa trưa hôm nay đến bến đò Định Bồ, đến đây bái phỏng Vương thị.