Chương 167: Mãng Lão Tổ Giá Lâm (1)
Không thể không thừa nhận, tâm tư của nữ nhân ở phương diện này thường thường tinh tế tỉ mỉ hơn rất nhiều so với nam nhân.
Tuy nói Vương Thủ Triết cũng không phải sắt thép thẳng nam gì, nhưng chung quy ở phương diện này ít suy nghĩ. Nếu không có đại nương Công Tôn Huệ, cùng với Lạc Miểu muội muội nhắc nhở, khó tránh khỏi thật sự không nghĩ tới phải tặng ít lễ vật.
Còn may, ít nhất thông qua lần này im lặng cách không qua lại cùng Liễu Nhược Lam, cũng khiến hắn đại khái hiểu rõ ý tứ mà Liễu Nhược Lam biểu đạt.
“Viễn Duệ, trở về nói với tỷ tỷ ngươi giúp ta, ta hiểu được ý tứ của nàng.” Vương Thủ Triết trịnh trọng nói.
A?
Liễu Viễn Duệ lại một mặt mộng, ý tứ của tỷ tỷ? Tỷ tỷ có ý gì sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ còn giấu giếm mật ngôn huyền cơ gì bên trong phần đáp lễ này?
Mặc dù hắn rất có tài hoa, nhưng cuối cùng tuổi tác còn nhỏ.
Hơn nữa tâm tư của nam hài tử ở phương diện này, lúc nào cũng không bằng nữ hài tử.
Tạm thời không nhắc tới đề tài này, Vương Thủ Triết lại tán gẫu cùng Liễu Viễn Duệ.
Đại nương Công Tôn Huệ lại tạm thời cáo từ.
Sau gần nửa canh giờ.
Bên ngoài sảnh chính, giọng nói của Công Tôn Huệ truyền vào:
“Thủ Triết, ngoại tằng tổ phụ của ngươi tới, ra nghênh tiếp một chút.”
Ngoại tằng tổ phụ?
Vương Thủ Triết ngây người một lúc, chợt bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mang theo vẻ vui mừng, đi ra ngoài chào đón. Mà Liễu Viễn Duệ cũng hơi hơi hiếu kỳ, cùng theo ra ngoài.
Bên ngoài sảnh chính chủ trạch, có một vị nam tử mặc áo bào xám thân hình cao lớn đứng sừng sững, bề ngoài của hắn chỉ là bộ dáng nam tử trung niên. Nhưng tùy tiện đứng ở đó, liền có một loại khí độ nguy nga như núi cao, sâu không lường được.
Mà đại nương Công Tôn Huệ thì khoanh tay đứng ở bên người hắn, nhu thuận giống như là một tiểu nữ hài vậy.
“Thủ Triết bái kiến Mãng lão tổ.” Vương Thủ Triết vội vàng tiến lên hành lễ.
“Thủ Triết miễn lễ.”
Vị nam tử áo bào xám này, tất nhiên chính là một trong hai vị lão tổ của Công Tôn thị - Công Tôn Mãng, trong ngoài gia tộc đều gọi hắn là Mãng lão tổ.
Lúc này, Mãng lão tổ cũng đang nhìn Vương Thủ Triết từ trên xuống dưới, không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng và hài lòng:
“Không tệ không tệ, Thủ Triết ngươi tuổi còn trẻ, liền đạt đến cảnh giới Luyện Khí cảnh tầng 7, rất không dễ dàng.”
Đương nhiên, điểm hắn hài lòng nhất đối với Vương Thủ Triết cũng không phải là tiến độ tu luyện, mà là cách đối nhân xử thế, phong cách hành sự và một chút thủ đoạn lật tay thành mây trở tay thành mưa của người này.
“Mãng lão tổ quá khen rồi.” Vương Thủ Triết cung kính và khiêm tốn nói:
“Thủ Triết cũng chỉ là dựa vào gia tộc ưu tiên tài nguyên, mới có thành tựu hôm nay. Lão tổ ngài đại giá quang lâm, vì sao không thông báo trước, Thủ Triết cũng tiện đi nghênh đón ngài, như vậy khiến Vương thị ta quá thất lễ.”
“Lần này đến đây vốn là việc cơ mật, tất nhiên là không thể gióng trống khua chiêng, có cái gì mà thất lễ với không thất lễ?” Mãng lão tổ cởi mở cười nói:
“Kế hoạch cùng dự định của ngươi, ta đã nghe Huệ nhi nói qua. Làm tốt lắm, cần hung hăng giáo huấn đám hạng người lang sói kia.”
Vương Thủ Triết chắp tay nói:
“Thủ Triết đa tạ Mãng lão tổ trợ giúp, mời lão tổ di giá tới sảnh chính, Thủ Triết cũng tiện chiêu đãi một phen.”
“Tạm thời không cần.” Mãng lão tổ cười phất tay, đưa mắt nhìn trên người Liễu Viễn Duệ, cười nhạt một tiếng:
“Trên người đứa nhỏ này mang khí tức công pháp 《 Nguyên Thủy Tâm Quyết 》 của Liễu thị, chẳng lẽ là hài tử Liễu thị?”
Vương Thủ Triết nói:
“Lão tổ, đây là Liễu Viễn Duệ, là đích đệ của vị hôn thê Liễu Nhược Lam của Thủ Triết.”
Liễu Viễn Duệ giật cả mình, cũng từ trong khiếp sợ bừng tỉnh, vội vàng tiến lên bái kiến:
“Liễu thị Viễn Duệ, bái kiến Mãng lão tổ.”
Liễu thị và Công Tôn thị không hòa thuận, nhưng cũng chỉ dừng lại ở trình độ không dịu dàng mà thôi, song phương cũng không phải là cừu địch thủy hỏa không dung. Lại càng không đại biểu tiểu bối nhìn thấy trưởng bối cấp lão tổ nhà người ta thì có thể tùy ý vô lễ.
“Thì ra là hài tử Liễu thị chữ lót Viễn, thời gian trước đã gặp Viễn Huy ca ca của ngươi, trái lại đứa bé kia rất có tư chất Linh Đài, lấy tài lực của Liễu thị bây giờ cũng có thể bồi dưỡng được. Chỉ là hài tử nhà ngươi, khí tức bất ổn, cân cốt toàn thân lỏng lỏng lẻo lẻo, về sau phải dụng tâm tu luyện hơn, tương lai có thể đi Linh Đài chi lộ hay không, ai cũng không nói chính xác được, đừng dễ dàng từ bỏ.” Trái lại Mãng lão tổ rất có phong phạm tiền bối, còn chỉ điểm vài câu.
“Vâng, vãn bối nhất định cố gắng.” Liễu Viễn Duệ chảy cả mồ hôi trán. Lời lão tổ nói, bình thường không thể đối diện phủ nhận, cho dù là lão tổ nhà khác.
Sau khi hàn huyên, đại nương Công Tôn Huệ liễm liễm hành lễ với Mãng lão tổ:
“Gia gia, lúc trước tôn nữ đã báo với Lung Yên lão tổ. Lão nhân gia nàng đã chờ đợi lâu, chúng ta đi qua chứ?”
Vừa nhắc tới Lung Yên lão tổ, cho dù là Mãng lão tổ thì biểu lộ cũng trở nên nghiêm túc, bên trong ánh mắt mang theo chút kính ý nói:
“Huệ nhi, ngươi dẫn đường đi. Ta cũng đã lâu không gặp cô nãi nãi lão nhân gia nàng.”
Mẫu thân Mãng lão tổ Vương Linh Điệp là đích nữ đời thứ tư của Vương thị, nàng là cháu gái ruột của Lung Yên lão tổ. Bởi vậy, Lung Yên lão tổ là cô nãi nãi đường đường chính chính của Mãng lão tổ.
Công Tôn Huệ dẫn đường ở phía trước, Mãng lão tổ đi theo.
Mà hai tiểu bối Vương Thủ Triết và Liễu Viễn Duệ này, tất nhiên là nhắm mắt theo đuôi đi theo ở sau lưng.
Thông báo với Lung Yên lão tổ, sau đó đi vào Lung Yên Cư.
Lung Yên lão tổ cũng chờ đợi tại trong đình viện, nàng tóc trắng sõa vai, mang theo mạng che mặt, quần áo mộc mạc, lại xuất trần thoát tục, không nhiễm khói lửa nhân gian, tựa như là trích tiên hạ phàm.
Vương Mai giả trang Chung Lạc Tiên, khí chất so sánh với lão nhân gia nàng khác nhau một trời một vực như thiên địa.
Mãng lão tổ dẫn đầu đi lên bái kiến, khom người nói:
“Công Tôn Mãng, bái kiến Lung Yên cô nãi nãi.”
“Mãng nhi.” Trong đôi mắt thâm thúy như tinh không của Lung Yên lão tổ cũng lướt qua một tia thổn thức:
“Mỗi lần thấy ngươi, ta đều sẽ nhịn không được nhớ tới đủ chuyện quá khứ. Nhớ tới mẫu thân ngươi lúc còn tấm bé, lúc nào cũng ngóng trông ta từ Học Cung trở về thăm người thân, nàng sẽ có đồ ăn vặt hiếm có. Thời gian, trôi qua quá nhanh, trong chớp mắt đã cảnh còn người mất rồi.”