Chương 193: Hao danh vọng! Liều mạng hao (1)
Bây giờ xem ra, chỉ sợ là còn nói giảm nói tránh. Lúc này, hắn nhắc nhở: “Luận bàn thì luận bàn, chú ý một chút đừng để xảy ra án mạng.” Vừa dứt lời, Mãng lão tổ cũng cảm thấy cảnh giới giả vờ của mình có chỗ đột phá.
“Vâng, Mãng lão tổ.” Vương Lạc Tĩnh dành thời gian cung kính trả lời một câu.
Cách đó không xa, hai huynh muội Liễu Viễn Duệ và Liễu Nhược Lôi cũng nuốt xuống một ngụm nước bọt, ngày bình thường Thủ Triết ca ca nhà chúng ta nhìn rất là ôn tồn lễ độ, là một quân tử nhẹ nhàng.
Nhưng nếu như bật chế độ hung ác, thật đúng là vô cùng đáng sợ. Triệu Đỉnh Đằng kia thật là thê thảm.
“Tiểu bối, ngươi thật là can đảm.” Bá Quân lão tổ giận quá mà cười nói: “Công Tôn Mãng, nếu như hôm nay ngươi nhất định che chở bọn tiểu bối này, cũng đừng trách chúng ta đánh luôn cả ngươi. Tri Đức lão huynh, đã đến nước này rồi, ngươi còn không định ra tay sao?”
Hắn vừa dứt lời.
Bên trong một xe ngựa kéo khác, rèm kiệu mở ra, một vị lão giả râu bạc trắng ăn mặc mộc mạc chậm chạp đi ra, cũng không hiện ra năng lực Linh Đài cảnh lăng không bay qua, mà là đi bộ tới.
Thế nhưng mỗi một bước đi của hắn, lại hơn mấy trượng, dường như súc địa thành thốn.
Sắc mặt hắn hồng nhuận, tóc trắng bồng bềnh, tay áo lưu động theo gió, dường như Lục Địa Thần Tiên đức cao vọng trọng đi tới, mấy hơi thở, liền đến trước mặt mọi người.
Lão tổ Lưu thị Lưu Tri Đức.
“Lưu Tri Đức, bái kiến Mãng lão tổ.” Tri Đức lão tổ hơi chắp tay.
“Công Tôn Mãng, bái kiến Tri Đức lão tổ.” Nếu đối phương có lễ phép, tất nhiên Công Tôn Mãng sẽ không mất phong phạm thế gia, cũng đáp lễ.
Tri Đức lão tổ gật đầu, không nhanh không chậm nói: “Nếu Mãng lão tổ đã trùng hợp ở đây, Tri Đức cũng hiểu lão tổ sốt ruột hộ tôn, kì thực rất có hiểu lầm đối với hai nhà Lưu Triệu ta.”
“Hai nhà Lưu Triệu ta, tuy có hiểu lầm với Vương thị, nhưng cuối cùng đều là gia tộc được Trụ Hiên lão tổ che chở, coi là nhất mạch tương thừa. Vốn nên trông coi, nâng đỡ lẫn nhau, tiếc là không làm gì được đi đến tình trạng hiện tại.” Sắc mặt Tri Đức lão tổ bình tĩnh nói: “Không bằng như vậy, chỉ cần tộc trưởng Vương thị Vương Thủ Triết, ở trước mặt hứa hẹn vĩnh viễn không can thiệp vào sự tình bên trong hạt địa của chúng ta, dừng lại việc tuyển người kia, việc này liền bỏ qua.”
Ánh mắt Mãng lão tổ nhìn về phía Vương Thủ Triết.
Vương Thủ Triết tiến lên, nghiêm sắc mặt, cất cao giọng nói: “Bình An Vương thị chúng ta không đồng tông không đồng tổ với hai nhà Lưu Triệu, chưa nói tới nhất mạch tương thừa. Ngoài ra, một góc Bình An là nơi ở mà Trụ Hiên lão tổ và chư vị tiền bối Vương thị liều mình bảo trụ cho nhân loại.”
“Chúng ta thân là hậu thế, nếu như trơ mắt nhìn người bên ngoài giày xéo cơ nghiệp của lão tổ mà không nghe thấy không để ý, chẳng lẽ không phải là nghiệt tử nghiệt tôn, hổ thẹn với liệt tổ liệt tông?”
Lần này nói có lý có cứ, làm cho tộc nhân Vương thị, cùng tuyệt đại đa số người vây xem hưởng ứng.
Sắc mặt Vương Thủ Triết nghiêm nghị nói: “Ta cũng có một đề nghị, không bằng tam tộc chúng ta liên thủ. Cùng nhau chẩn tai, hiệp trợ bình dân vô tội vượt qua khốn cảnh gian nan này. Ở đây, Vương Thủ Triết ta thay mặt hai vạn con dân Bình An trấn, bái tạ hai vị Tri Đức, Bá Quân lão tổ.”
Dứt lời, Vương Thủ Triết vươn người, hai tay chắp lên ôm quyền, khom người xuống thật sâu.
“Nói hay lắm, Vương thị là gia tộc nhân nghĩa.”
“Thật không hổ là tử tôn của Trụ Hiên lão tổ.”
“Vì hai vạn bình dân bách tính, vậy mà tộc trưởng Vương thị vứt bỏ hiềm khích lúc trước, hướng đối phương làm đại lễ, thật là nhân từ đại đức.”
“Nếu như có thể khiến Lưu thị Triệu thị lạc đường biết quay lại, đó thật là một kiện đại công đức.”
Quần chúng vây xem bị câu nói này của Vương Thủ Triết làm cho rất cảm động, ngươi một lời ta một câu mặc sức tưởng tượng về “tương lai mỹ hảo”.
Chư vị tộc nhân Vương thị cũng đều hai mặt nhìn nhau, gia chủ thực sự dự định hợp tác chẩn tai cùng hai nhà Lưu Triệu sao? Cái này dường như không phù hợp với tính cách của hắn nha?
Chỉ có Triệu Bá Quân và Lưu Tri Đức mới có thể chân chính cảm nhận được những lời này của Vương Thủ Triết, một đại lễ này làm cho bọn hắn đến tột cùng có bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu buồn nôn.
Tiểu tử này tru tâm a.
Ngươi chỉ là một tên tiểu bối, lại có tư cách gì đại biểu hai vạn con dân Bình An trấn? Ngươi nghĩ mình là cái gì vậy?
Nếu như bọn họ trước mắt bao người từ chối tham gia chẩn tai, tất nhiên là uy vọng sẽ bị giảm lớn. Nếu như đồng ý, chẳng lẽ không phải thành đao kiếm trong tay tiểu tử kia? Tất cả việc cực khổ hoạt đều do bọn hắn làm, thế nhưng tất cả hành vi đều là dưới sự suất lĩnh của Vương thị mà hoàn thành, đây là sai sử bọn hắn như gia tộc phụ thuộc sao?
Tiến thoái lưỡng nan.
Nhìn Triệu Bá Quân và Lưu Tri Đức giống như ăn phải nắm ruồi buồn nôn tới cực điểm, bọn hắn buồn nôn là được rồi.