Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 203: Vương Thủ Triết Qua Cầu Rút Ván (1)

Chương 203: Vương Thủ Triết Qua Cầu Rút Ván (1)
“Cái gì?” Trong nháy mắt, vẻ đắc ý trong lòng Lôi Dương Thu ngưng kết, tức giận không kiềm được, giận quá mà cười nói: “Tốt tốt tốt, mời Vương tộc trưởng nói rõ, hôm nay Lôi mỗ đảm bảo làm ngươi hài lòng.”
Vốn là hắn có dự định, chờ sau chuyện này, lại nghĩ biện pháp hảo hảo thu thập Vương Thủ Triết, sau đó gây chuyện hảo hảo giày vò Vương thị một phen. Tóm lại, hôm nay sự tình Vương Thủ Triết đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, phải đền lại gấp mười, gấp trăm lần.
Không nghĩ tới, Vương Thủ Triết trực tiếp trói tay đưa cho hắn. Nếu như hắn không nói mọi chuyện cho rõ ràng, hiện tại Lôi Dương Thu liền có thể gây chuyện với hắn.
“Thứ nhất, Trấn Thủ Sứ đại nhân gọi bọn họ là hai hán tử, trong lời nói mang theo một tia kính ý.” Vương Thủ Triết trầm giọng nói: “Mặc dù đã trải qua thẩm vấn, nhưng căn cứ theo biểu hiện của tội trạng, hai người này là kẻ sai khiến phía sau màn của nhiều thảm án diệt môn, trong tay đẫm máu, tội ác đầy trời. Vậy mà đại nhân biểu đạt kính ý khâm phục với súc sinh tàn bạo như thế, hiển nhiên là trong lòng theo bản năng tán đồng cách làm của bọn hắn. Điều này không khỏi khiến Vương mỗ cảm thấy lo lắng, lấy tam quan cách đối nhân xử thế và đức vọng của đại nhân, có phù hợp trấn thủ Bình An trấn hay không.”
“Ngươi...” Sắc mặt Lôi Dương Thu đại biến, một cỗ tức giận dâng lên trong lồng ngực: “Vương Thủ Triết, ngươi đừng có chụp mũ lung tung.”
“Chụp mũ không sai, nhưng mà có lung tung hay không thì chưa biết.” Vương Thủ Triết vẫn ung dung nói: “Điểm thứ hai không phải là bất mãn, mà là Vương Thủ Triết ta đưa ra chất vấn thật sâu đối với phẩm hạnh đạo đức của đại nhân, tiêu chuẩn chuyên môn của một Trấn Thủ Sứ. Đại nhân cũng biết, thế gia chúng ta cũng có quyền lợi giám sát hành vi pháp tắc của Trấn Thủ Sứ đại nhân.”
“Đại nhân thân là Trấn Thủ Sứ, nên tuân thủ nghiêm ngặt luật pháp Đại Càn, xử trí vụ án theo lẽ công bằng, nhìn xem đại nhân đã làm những gì?”
“Ngươi... Bản Trấn Thủ Sứ có chỗ nào không xử trí theo lẽ công bằng?” Mặc dù Lôi Dương Thu tức giận, trong lòng lại có chút mơ hồ cảm thấy không ổn.
Vương Thủ Triết quang minh lẫm liệt, cao giọng nói ra: “Luật pháp Đại Càn, đương nhiên có trình tự xử án chuẩn mực. Thứ nhất, vậy mà đại nhân dùng thủ đoạn uy áp, trực tiếp phá hỏng không cho bản thân hai kẻ tình nghi chưa bị thẩm phán định tội giải thích.”
“Thứ hai, đại nhân chưa hỏi thăm bất kỳ thứ gì, cũng không nghe lời khai của bọn hắn có nhất trí với điều tra hay không, càng chưa từng thẩm vấn bọn hắn còn có đồng đảng hay không, có kẻ chủ mưu phía sau hay không, vụ án còn có ẩn tình khác hay không, thậm chí là có bản án cũ nào chưa được lôi ra hay không, vân vân… Liền một lời định tội, nhận định bọn hắn phạm tội không thể tha thứ. Trái lại ta muốn nhìn xem, đại nhân viết hồ sơ kết án như thế nào. Tố dưỡng chuyên môn làm quan một phương như thế, khiến Vương mỗ không dám gật bừa.”
“Thứ ba, đại nhân mới trải qua thẩm vấn liền định án qua loa, vốn là trình tự bất chính. Quả thực Vương mỗ không nghĩ tới, vậy mà trong lời nói của đại nhân ám chỉ sự cổ động, cùng ẩn ẩn uy hiếp kẻ tình nghi chưa được định tội tự sát. Như vậy chỉ có hai điểm có thể giải thích, một là, đại nhân sợ hãi kẻ tình nghi khai ra liên luỵ tới càng nhiều người hơn. Hai là, đại nhân khá là không kiên nhẫn với việc này, chỉ muốn qua loa chấm dứt án này. Hai điểm này bất kể là điểm nào, Vương mỗ ta đều sinh ra lòng e ngại lớn.”
“Hôm nay, đại nhân xử trí tộc nhân huyết mạch hai nhà Lưu Triệu qua loa như vậy. Ngày mai, đại nhân liền có thể tùy tính định tội tộc nhân Vương thị ta. Vương mỗ, thật sự rất sợ hãi.”
“Ngươi...” Mặt Lôi Dương Thu đỏ bừng lên, lại bị Vương Thủ Triết nói cho lui lại mấy bước, trợn mắt tròn xoe: “Vương Thủ Triết, ngươi thật là to gan, lại dám ngậm máu phun người.”
Một cỗ khí tức uy áp khổng lồ bao phủ Vương Thủ Triết lại.
“Đại nhân quả nhiên quan uy thật lớn.” Vương Thủ Triết hoàn toàn không sợ uy áp kia, uy áp của Linh Đài cảnh, hơn một nửa là chấn nhiếp tâm lý của chuỗi thức ăn cấp cao đối với chuỗi thức ăn cấp thấp. Ẩn chứa trong đó một chút lực lượng thần niệm, lấy thực lực Luyện Khí cảnh tầng 7 của Vương Thủ Triết, còn không làm gì được hắn.
Mãng lão tổ thấy Lôi Dương Thu thi triển uy áp Linh Đài cảnh, vốn là muốn ngăn tại trước mặt Vương Thủ Triết thay hắn giải vây, lại không nghĩ tới hắn không có việc gì, không bị ảnh hưởng, trong lòng sợ hãi than đồng thời sinh lòng kính nể đối với tằng ngoại tôn này.
Không thể không thừa nhận, tằng ngoại tôn này nói những chuyện kia đều vô cùng có đạo lý. Lôi Dương Thu làm như thế, hiển nhiên không phù hợp với yêu cầu của Đại Càn đối với một Trấn Thủ Sứ.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy, lấy thủ đoạn của tằng ngoại tôn, chỉ sợ Lôi Dương Thu này sẽ gặp xui xẻo. Tằng ngoại tôn này làm việc, cũng sẽ không tùy tiện nói chơi ngoài miệng.
Thậm chí, Mãng lão tổ ẩn ẩn hơi đồng tình với Lôi Dương Thu, tiểu tử này cũng đường đường là tu sĩ Linh Đài cảnh, đầu tiên là bị Thủ Triết bức bách ra tay đối phó hai nhà Lưu Triệu, mượn đao giết người.
Sau khi lợi dụng xong, Thủ Triết liền bắt đầu qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, dường như đang xử lý một miếng giấy chùi mông vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất