Chương 218: Thiên Linh đan tới tay (3)
“Phụt! Chung Lạc Tiên, ngươi lừa ta.” Lưu Vĩnh Châu tấy đỏ mặt mày, phun ra một ngụm máu.
Hắn cũng xem như là người nhạy bén, đến lúc này vẫn không ngờ được chính mình đã mắc bẫy rồi.
Theo bản năng thúc ép, hắn điên cuồng lùi về sau, bỏ chạy khỏi hiện trường rồi tính sau.
“Keng!”
Một tiếng kiếm vang lên, Vương Thủ Triết bay người lên, tư thái trong không trung nhàn nhã mà cực nhanh, giống như một con hùng ưng bay vút.
“Keng! Keng! Keng!”
Trong lúc nguy cấp, Lưu Vĩnh Châu bạo phát tiềm lực, rút ra Phân Thủy Thứ (một loại vũ khí dùng để tác chiến dưới nước) bên hông chặn lại mấy phát. Cuối cùng vẫn không ngăn được Huyền Nguyên kiếm liên tục không dứt, sức bạo phát ngày càng mạnh.
“Ầm!”
Hắn ở trong không trung, hộc máu bay ra, đáp xuống trong bờ nước sen tàn.
Nhưng hắn ta chưa kịp đáp xuống, kiếm mang màu trắng lại lóe ra hai cái. Vào khoảnh khắc cuối cùng trong sinh mệnh của mình, Lưu Vĩnh Châu chỉ cảm thấy đầu của mình đang bay, cơ thể lại bị Vương Thủ Triết tóm lại, ném trên bờ.
“Phù phù!”
Ý thức rơi vào đầm sen tàn.
Tất cả đều diễn ra cực nhanh.
Vương Mai nhanh nhẹn đuổi theo, không cần gia chủ động thủ đã vơ vét thi thể một lần. Sau đó đặt chiến lợi phẩm và hộp gấm lên bàn đá.
“Ừng ực!” Tuy Trần Phương Kiệt đã thấy Vương Thủ Triết giết người lần thứ hai nhưng vẫn bị sự lưu loát sạch sẽ của hắn dọa sợ nuốt một ngụm nước bọt.
Cậu em vợ tương lai này, bất luận là tâm cơ hay là thực lực đều khá đáng sợ.
Trần Phương Kiệt cảm thấy nếu bản thân dốc toàn lực ứng phó cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Sau này, những ngày tháng tỷ phu của hắn, e là phải kinh hoàng khiếp sợ, không dám đi sai nửa bước.
“Gia chủ, đã điều tra rồi, Thiên Linh đan và hai loại linh đan phụ trợ, Hộ Thân đan và Linh Huyết đan đều có.” Vương Mai kích động không ngừng, mưu tính lâu như vậy, bỏ ra bao nhiêu vất vả, chẳng phải chỉ vì khoảnh khắc này sao.
“Vương Mai, làm tốt lắm.” Vương Thủ Triết cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cưỡng chế kìm nén tâm trạng vui mừng điên cuồng.
Mưu tính lâu như thế, hai viên Thiên Linh đan và toàn bộ nguyên liệu phụ trợ đều đến tay rồi. Thu hoạch phong phú thế này đủ để Vương thị tiến đến đường cao tốc lao vèo vèo.
Trần Phương Kiệt nhìn thấy mà giật giật mí mắt, nuốt nước bọt, dù gì đây cũng là Thiên Linh đan, một viên Thiên Linh đan của Đông Cảng Trần thị bọn họ phải tích góp bao nhiêu năm.
Nhưng tiểu cữu tử tương lai này lại nuốt liền hai viên trong nháy mắt.
“Muốn không?” Vương Thủ Triết thu lại hộp gấm, sau đó cười híp mắt nhìn Trần Phương Kiệt.
“Muốn muốn muốn, tuy Trần thị chúng ta tạm thời chưa có tiền nhưng ta có thể viết giấy nợ, cầm cố.” Trần Phương Kiệt gật đầu lia lịa, “Chỉ cần giá cả rẻ một chút.”
“Ha ha...” Vương Thủ Triết thu lại hộp gấm, “Lần này không có phần của huynh.”
Trong nháy mắt, tâm trạng của Trần Phương Kiệt sắp bùng nổ, chẳng trách Thủ Triết không cho hắn tham gia trò cuối, hóa ra là sợ tâm tính của hắn không chịu nổi!
Hối hận! Không nên tới, không nhìn thấy thì tâm không phiền loạn.
Trần Phương Kiệt chỉ chua chát nói: “Thủ Triết à, mưu kế của ngươi rất được, nhưng suy cho cùng quá mạo hiểm. Ngu huynh dùng kinh nghiệm từng trải hơn ngươi hai tuổi nói với ngươi, nhất là bước ngoặt cuối cùng này, bố cục của ngươi không quá thỏa đáng. Lỡ như bọn chúng bị phát hiện, theo nhân vật cấp lão tổ tới thì làm sao? Theo ta thấy, ngươi nên nói với ta sớm một chút, ta có thể mời lão tổ nhà ta tới giúp? Chiến lợi phẩm chia cho ta ba phần là được!”
“Suy cho cùng, Thủ Triết còn quá trẻ, lần sau phải thận trọng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Ngươi ấy, quá keo kiệt. Chuyện này ngươi phải...”
Lời còn chưa nói hết, Vương Thủ Triết đã chắp tay, đứng đắn nói: “Lung Yên lão tổ, chuyện đã giải quyết xong, có thể đi rồi.”
Lung, Lung Yên lão tổ?
Trần Phương Kiệt cười ha ha: “Thủ Triết ngươi đùa ta đấy à?”
Bỗng dưng hắn giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chỉ thấy một dáng người nhẹ nhàng thướt tha lặng lẽ đáp xuống trong màn đêm, con ngươi lạnh lẽo trên khăn che mặt lạnh lùng nhìn Trần Phương Kiệt: “Lão tổ Trần thị của ngươi lợi hại hơn ta sao?”
“Hài nhi Phương Kiệt bái kiến Lung Yên lão tổ. Đột nhiên gặp lão tổ, trong lòng hài nhi vô cùng kích động, vui mừng khôn xiết, giống như nhìn thấy sao mai trong đêm dài thườn thượt. Phương Kiệt chúc lão tổ vạn an, vạn vạn an.”
Sau đó, Trần Phương Kiệt rất cơ trí quỳ xuống bái lạy. Biểu tình sùng bái cực kỳ, ánh mắt kích động, rất thành kính dập đầu.
Hắn có thể không thành kính sao? Đắc tội với vị này, người vợ tương lai sẽ bay mất...
Trước nay, Trần Phương Kiệt luôn cảm thấy bản thân không phải là loại người rất cơ linh.
Làm chuyện gì cũng đâu ra đấy, rất có phong độ vững vàng, nhận được sự tán dương và yêu quí của các trưởng bối trong gia tộc. Ngay cả hai vị lão tổ trong nhà cũng rất sủng ái hắn.
Nhưng không biết tại sao, từ sau khi cấu kết với em vợ tương lai Vương Thủ Triết, một cỗ cơ linh từ trong xương cốt nhảy vọt ra ngoài.
Hết cách, cái tên Thủ Triết đó, hở chút lại đào hố cho hắn nhảy. Nếu không bức ra chút cơ linh thì đã sớm bị hắn chôn thảm rồi.
Tên tiểu tử thối này sắp xếp Lung Yên lão tổ ở đây mà không nói trước với hắn một tiếng.
Lung Yên lão tổ nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần, nhàn nhạt nói: “Mồm mép láu lỉnh, trở về phải bảo Lạc Y quản giáo ngươi thật tốt mới được, đứng dậy đi.”
Trần Phương Kiệt cười khổ không thôi, sống hai mươi mấy năm, vẫn là lần đầu tiên được đánh giá mồm mép lanh lảu. Thủ Triết à Thủ Triết, ngươi chôn ta không cạn đâu.