Chương 221: Đột phá Linh Đài và Ly Từ vất vả rồi (3)
Những năm trước, Linh điền của Vương thị luôn chịu sự tàn phá của Linh thử mà sinh ra sự sụt giảm ở các mức độ khác nhau. Ngay cả người dồi dào kinh nghiệm Linh điền nông học, tu vi thực lực đạt đến Luyện Khí cảnh đỉnh phong như Vương Tiêu Hàn cũng không có cách hay gì để giải quyết Linh thử.
Có cố gắng bắt cỡ nào cũng chỉ tạm thời khống chế mà thôi. Chỉ vì cơ thể của chúng nhỏ mà tốc độ cực nhanh, kết bầy tụ đàn đến không hình đi không bóng, hang ổ càng bí mật mà thông với bốn phương tám hướng, hun khói dội nước kiểu gì đều khó mà đối phó được chúng.
Vương Thủ Triết không ngừng lo nghĩ, lẽ nào nha đầu Ly Từ này còn có cách đối phó với Linh thử? Dựa vào con mèo béo ục ịch đó của nàng sao?
“Ừm, Hoa Hoa, lên.” Vương Ly Từ cũng biết Linh mễ quý giá, dù sao thì cũng là sản nghiệp nhà mình, lập tức chỉ huy mèo to.
“Ngao.” Mèo hoa ăn rất vui vẻ, làm gì chịu để ý nàng, bất mãn gầm gừ một tiếng.
“Ha ha, Vương Ly Từ ta còn trị không nổi ngươi.” Vương Ly Từ cười lạnh nói, “Ngươi không đi bắt Linh thử cũng được, quy hết những thứ ngươi ăn của ta, dùng của ta thành càn kim trả cho ta. Người đâu, mang thịt ba chỉ của Hoa Hoa đi.”
Có người vâng lời, mang đĩa thịt đi.
Mèo hoa đáng thương làm gì có càn kim chuộc thân? Lập tức tỏ vẻ ảo não, ngao một tiếng, bổ nhào vào trong Linh điền, tốc độ của nó cực nhanh, chạy băng băng như một cơn gió.
Lập tức, Linh thử trong Linh điền kêu chít chít chạy trốn khắp nơi.
Lúc này, Vương Thủ Triết đã bị dọa ngây người.
Con mèo to tên Hoa Hoa đó có chỗ nào là mèo đâu, nó rõ ràng là một con hung thú họ hổ thời kỳ niên ấu!
Học thuộc đồ phổ hung thú phổ biến là kiến thức cơ bản của tử đệ Vương thị. Vương Thủ Triết lục lại trí nhớ, chỉ có thể phán đoán ra đây là con non của một trong các loài hung thú họ hổ thường gặp.
Chỉ vì hầu hết hung thú họ hổ, kỳ niên ấu đều rất giống nhau, khá khó phân biệt. Nhưng mặc kệ là hung thú họ hổ nào thì sau khi trưởng thành, ít nhất đều có thể đạt đến tam giai!
Hung thú tam giai! Tương đương với tu sĩ Linh Đài cảnh của nhân loại rồi.
Vương Ly Từ này làm trò quỷ gì đây? Lại nuôi dưỡng một con hung thú hổ con? Nàng lấy đâu ra? Làm sao thuần phục được... Còn nữa, hung thú hổ con, khi nào biết bắt Linh thử vậy?
Vào lúc Vương Thủ Triết không ngừng băn khoăn.
Hoa Hoa đã kết thúc công việc, tha từng con Linh thử ra, xếp ngay ngắn thành một hàng. Con Linh thử to nhất trong đó cũng nặng gần một hai cân, béo ục béo ịch.
Không giống với chuột bình thường, Linh thử chuyên ăn Linh mễ nên cực kỳ sạch sẽ, hơn nữa chất thịt tươi ngon, khí huyết tràn đầy, là một loại Linh thực cực kỳ bổ dưỡng thơm ngon.
“Ngao!” Hổ con oai phong gầm gừ một tiếng, ra hiệu con người nướng Linh thử cho nó.
“Đợi đã!” Vương Ly Từ nhàn nhã đi qua, nói, “Dựa theo nguyên tắc phân chia chiến lợi phẩm, chúng ta mỗi bên một nửa.”
Sau đó, nàng rất công bằng chia ra.
“Ngươi một con, ta một con.”
“Ta một con, ta một con, ngươi một con.”
Sau đó mười con Linh thử bị nàng chia thành hai đống, phần của nàng tận bảy con mà bên của con tiểu hổ Hoa Hoa ồn ào đó chỉ có ba con, đều là Linh thử gầy trơ xương.
Tiểu hổ Hoa Hoa ngốc nghếch gãi đầu, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không nghĩ ra được chỗ nào không đúng. Bỏ đi bỏ đi, nướng ăn trước đã, ngao ngao, nhân loại!
Sau đó, Vương Ly Từ bỏ “một nửa” chiến lợi phẩm của nàng vào trong túi, đắc ý nói: “Lời của Tứ thúc quả nhiên có đạo lý, học giỏi cửu chương rất có ích.”
Lời nói vô sỉ như vậy khiến Vương Thủ Triết chấn kinh không thôi!
Đứa cháu gái này có thể không cần có nữa được không?
“Thật không hổ là Ly Từ đại tiểu thư, giỏi môn toán này thật, nghe nói là do tộc trưởng đại nhân đích thân dạy bảo.”
Vương Thủ Triết nóng mặt, không chứa nổi loại học sinh này.
“Ly Từ đại tiểu thư không những giỏi toán mà còn được sự tán dương của tộc trưởng đại nhân, phái nàng đến chủ trì đại cục của【 Hưng Thịnh nông trang 】 , có thể thấy địa vị của nàng trong gia tộc cao như thế nào?”
Chủ trì đại cục? Hai mắt của Vương Thủ Triết dại ra, ta ủy thác nàng đến chủ trì đại cục khi nào? Lẽ nào là mắc bệnh lẩm cẩm của tuổi già rồi?
Đúng rồi, ta cho ngươi đến để chịu khổ, ngươi lại ở đây làm mưa làm gió.
“Tộc trưởng đại nhân thật biết dùng người, Vương thị của chúng ta đại hưng rồi.”
Những đứa nhóc nhà tá điền đó, hoặc là tử đệ Vương thị bàng hệ bắt đầu nịnh bợ Vương Ly Từ, điên cuồng vẻ vời ra.
Nịnh nàng đến tận phiêu phiêu dục tiên, như rơi trên mây. Nằm rạp uể oải trên chiếc ghế bành đó, trong miệng ngậm đùi gà nói: “Thẹn quá thẹn quá, đều là ngày thường Tứ thúc ân cần dạy bảo, chỉ dạy tốt.”
Chuyện này... Vương Thủ Triết thật sự không nghe nổi nữa, bình thường ta ân cần dạy bảo ngươi như thế này sao? Tứ thúc của ngươi là ta mới là “Thẹn quá” đó!
“Đúng rồi, trước khi đi, Tứ thúc đã dặn dò kỹ càng, Ly Từ à, nhất định phải chăm chỉ đọc sách làm bài tập.” Biểu tình của Vương Ly Từ lập tức nghiêm túc lên, “Vương Ly Từ ta nhận được sự kỳ vọng và ưu ái của Tứ thúc, bài học mỗi ngày đều không thể qua loa được.”
“Ly Từ đại tiểu thư quả nhiên chăm chỉ, tương lai tiền đồ rộng mở.”
“Đại tiểu thư, hôm nay đọc bài nào?” Cô nương Vương thị bàng hệ đó cẩn thận hỏi.