Chương 222: Thăng cấp! Tiêu Hàn lão tổ (1)
“?”
Bước chân của Vương Thủ Triết lại dừng lại, trong lòng tuôn trào ra một dòng nước ấm vui mừng. Đại nha đầu này của nhà chúng ta, tuy ham ăn lười làm, không tâm không phổi, không mặt không da.
Nhưng rốt cuộc, vẫn để lời của hắn ở trong lòng. Cuối cùng vẫn biết, mỗi ngày phải chăm chỉ đọc sách.
“Thì đọc quyển thiên cổ tên 《 Tộc trưởng nói 》 , chính là quyển của một đại tộc trưởng thế hệ tiên hiền, nghe nói đọc hiểu rồi rất có ích với việc quản lý gia tộc, sau này, bản tiểu thư phải gánh vác trọng trách của gia tộc.”
Vương Thủ Triết lặng lẽ gật đầu, quyển này không tệ, trong đó có rất nhiều lời lẽ chí lý, là triết lý mẫu mực về gia phong gia tộc, xem ra cuối cùng đại nha đầu vẫn có chút tiến bộ.
Sau đó, cô nương Vương thị bàng hệ đó bắt đầu đọc lên: “Tộc trưởng nói, trị đại tộc như hầm thịt... Tộc trưởng nói: lấy vợ như lấy người tài đức, cái gọi là phu nãi thê cương, thê nãi tử cương...”
Không tệ, không tệ!
Vương Thủ Triết vừa gật đầu hai cái, lại chợt cảm thấy không đúng lắm sao giọng đọc lại hơi không đúng?
Sau đó hắn quay đầu lại xem, lại nhìn thấy cô nương Vương thị bàng hệ đó đang lắc đầu đọc, mà đại nha đầu Vương Ly Từ thì nhắm nửa con mắt vừa ăn vừa nghe, thi thoảng vờ gật đầu một cái, sau đó nghe mãi nghe mãi, nàng ngậm đùi gà ngủ luôn...
Ngủ thì ngủ, còn thường xuyên cắn một miếng đùi gà, nhai nhòm nhèm cười ngây ngô. Dường như những tháng ngày này có biết bao tiêu diêu tự tại.
Vương Thủ Triết đứng ở đó, tựa như bị một chậu nước lạnh dội vào ngay mùa hạ, lạnh từ đâu tới chân.
Chăm chỉ đọc sách!
Đây chính là cái gọi là chăm chỉ đọc sách của Vương Ly Từ!
Đứa trẻ này còn có thể cần nữa sao?
Không cần nổi, tiễn đến quặng mỏ thôi.
Vương Thủ Triết cảm thấy nếu cứ mặc ý để Vương Ly Từ lắc lư trước mắt hắn, đoán chừng sẽ tổn thọ.
Thật sự không nhìn nổi nữa.
Vương Thủ Triết từ ngôi nhà tranh bên cạnh, chắp hai tay sau lưng thong dong bước ra, đi về phía mái che.
Cô nương bàng hệ đang đọc sách tựa như trước đây từng gặp Vương Thủ Triết, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng tiến lên trước bái kiến: “Vương Quyên, bái kiến tộc trưởng.”
Đám trẻ nhà tá điền và bàng hệ còn lại vừa nghe tộc trưởng đến, toàn bộ đều ngây ra, lần lượt vội vàng tiến lên trước bái kiến: “Bái kiến tộc trưởng đại nhân.”
“Miễn lễ hết.” Sắc mặt của Vương Thủ Triết ôn nhu nói, “Ta tới xem thử đứa nhóc Ly Từ này, dô, đứa nhóc này sao mới sáng sớm đã ngủ rồi?”
Mọi người đều tái mặt, một câu cũng không dám nói.
Vương Quyên tái mặt, giọng nói run rẩy thưa: “Đêm qua, đại, đại tiểu thư đọc sách muộn quá, mới sáng lại có tá điền ủy thác đại tiểu thư bắt Linh thử, có lẽ là đang mệt.”
“Ngươi tên Vương Quyên, biết ta?” Vương Thủ Triết từ chối cho ý kiến hỏi.
“Bẩm, bẩm tộc trưởng.” Vương Quyên thành thực trả lời, “Trước đây, ta ở Tộc Học, từng nhìn thấy ngài.”
Tộc Học.
Ừm, đây là học đường nội bộ của Vương thị, ngoại trừ tử tự gia tộc, tử tự gia tướng, con cái ưu tú trong bàng hệ đều có thể học trong Tộc Học. Hoặc là nói, trước đây, trong Tộc Học đa phần đều là tử đệ bàng hệ, đích mạch và trực hệ cộng lại chẳng bao nhiêu người.
Con cái của bàng hệ sau khi học xong, hơn một nửa trong số đó đều sẽ vào trong các hạng sản nghiệp trong Vương thị, trở thành cốt cán. Trong đó người có năng lực ưu tú, dựa theo tuổi tác và lý lịch sẽ dần trở thành chủ sự, đại chủ sự...
“Ừm, ngươi đọc sách không tệ, chắc đã khổ công nhiều. Làm thật tốt, sau này gia tộc phát triển, các mặt đều cần nhân tài.” Vương Thủ Triết gật đầu tán dương một câu. Một gia tộc muốn phát triển, nhân tài là thứ không thể thiếu.
Muốn làm tinh anh cốt cán, có văn hóa là chuyện tất yếu. Không thể không biết bao nhiêu chữ mà đi gánh vác chức chủ sự, đại chủ sự được!
Được tộc trưởng tán dương và ghi nhớ khiến Vương Quyên kích động đến mức đỏ mặt, vội vàng bái tạ: “Vương Quyên nhất định sẽ cố gắng.”
Sau đó, Vương Thủ Triết thong thả đến trước mặt Vương Ly Từ.
“Ngao...” Hoa Hoa não bé đó chưa từng gặp Vương Thủ Triết, lại có thể dựa vào bản năng của hung thú cảm nhận được người này rất nguy hiểm, che chắn ở trước mặt Vương Ly Từ.
Non nớt gầm gừ một tiếng, chỉ là hình thể của nó chẳng to bao nhiêu so với một con mèo, thực sự không có chút mùi vị nào của chúa tể sơn lâm.
Tiếng gào này lại đánh thức Vương Ly Từ, nàng tóm lấy gáy của tiểu hổ Hoa Hoa, xách lên dạy dỗ nói: “Hoa Hoa, ta bảo bao nhiêu lần rồi. Lúc bản tiểu thư chăm chỉ đọc sách, đừng có kêu bậy, ngươi như thế này rất là làm phiền ta có biết không?”
Tiểu hổ tỏ vẻ ủy khuất, ngao ngao mấy tiếng biện minh.
“Dô, ngươi lớn rồi, còn dám cứng miệng. Ha ha, cắt bớt năm, không, mười càn kim.” Vương Ly Từ móc ra quyển sổ nhỏ, ghi lại, “Ừm ừm, Hoa Hoa, ngươi đã nợ ta sáu trăm càn kim rồi, nhớ kỹ, chăm chỉ làm việc, tranh thủ cố gắng trả nợ.”
Ngao ngao, tiểu hổ Hoa Hoa tỏ vẻ ảo não, sao lại nhiều tiền như thế? Con số này nó cũng không đếm hết, tính thử, bỏ đi bỏ đi, tóm lại là rất rất nhiều tiền.
Khóe miệng của Vương Thủ Triết co giật hai cái.
Ngươi ức hiếp một con hung thú non mà thấy được sao?
Hung thú họ hổ đều rất thông minh, một khi trưởng thành đạt đến tam giai, cực kỳ thông minh linh động, ngang ngửa với người bình thường, nếu có nhân loại Linh Thú sư thuần dưỡng, biết chữ viết chữ đều không thành vấn đề.