Chương 223: Thăng cấp! Tiêu Hàn lão tổ (2)
Nghe nói nếu đến hung thú ngũ giai sẽ càng thông minh giảo hoạt, thậm chí có thể có rất nhiều cách giao lưu và nói chuyện với con người, hung thú cấp ngũ giai đều có thể nói tiếng người rồi.
Do vậy, hung thú linh thú trên thế giới này đều không đơn giản, không phải là dã quái đơn thuần.
Trong lúc Vương Thủ Triết oán thầm, ánh mắt của Vương Ly Từ liếc đến một người, “Đây đây đây... Tứ, Tứ, Tứ thúc... Chắc không phải Ly Từ nằm mơ chứ?”
Ngay lập tức, cơ thể nàng như bị sét đánh, sợ đến mức bắp chân run rẫy, gương mặt bầu bĩnh tái me tái mét:
“Tứ, Tứ thúc, sao, sao người lại tới đây?”
Ở trước mặt người ngoài, Vương Thủ Triết sẽ không để nàng mất mặt. Chỉ cười ha ha nói: “Tới nông trang làm chút việc, thuận tiện thăm ngươi chút.”
Hắn liếc trái nhìn phải, híp mắt cười nói: “Không tệ không tệ, ngươi làm rất bóng bẩy.”
“Tàm, tàm, tàm tạm.” Vương Ly Từ run giọng, nói chuyện không lưu loát, vội vàng rất kính nhường lau ghế bành, “Tứ thúc mời người ngồi, Ly Từ báo cáo với người về công việc và bài học dạo gần đây.”
Vương Thủ Triết ngồi lên ghế bành, ồ, ghế này nằm thật sự rất thoải mái, phù hợp với thể người công học đặc trưng, mệt mỏi dễ dàng muốn ngủ ngay. Quay về có thể làm một chiếc đặt trong phòng sách, lúc nghỉ trưa uống trà, nằm một lúc, rất dễ chịu.
Đối với việc hưởng thụ cuộc sống, nha đầu ly từ này là một người lão luyện.
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Tộc trưởng ở đây, còn không mau dâng đồ nướng lên.” Vương Ly Từ quay đầu vênh mặt hất hàm chỉ thị, “Tiểu tam tử, đi xử lý một con, không, hai con, không, ba con, ba con Linh thử của bản tiểu thư rồi nướng lên cho tộc trưởng thử vị.”
Lúc nói ra ba con, nàng cắn răng nghiến lợi nói, có thể thấy vì nịnh bợ tộc trưởng, nàng đã trút bao nhiêu vốn.
Vương Thủ Triết cũng không chối từ, nha đầu này ít nhất còn biết phải hiếu kính trưởng bối, cứ mặc ý giày vò nàng vậy.
Nhắm mắt một lúc, vì mưu đồ Thiên Linh đan mà không chợp mắt hai ngày liền. Cho dù thực lực của hắn đã đạt dến Luyện Khí cảnh tầng bảy, ít nhiều cũng có hơi ủ rũ.
Chiếc ghế bành này thật sự thoải mái.
Lần chợp mắt này thoắt cái đã trôi qua nửa canh giờ.
Sau khi mở mắt, cảm giác mệt mỏi đã tiêu tán đi nhiều, từng đợt hương thơm sộc thẳng vào mũi.
“Tứ thúc người tỉnh rồi? Người đã vất vả chịu khổ vì gia tộc rồi.” Vương Ly Từ nịnh hót, đấm lưng, xoa vai cho hắn, mang dáng vẻ thân thiết mềm mỏng.
Sau đó, nàng bắt đầu dâng lên Linh thử đã nướng chín, Vương Thủ Triết khá hào hứng, nếm thử một chút, hình như mùi vị không tệ, chất thịt nhẵn nhụi trơn mềm, còn mang theo một cỗ hương cỏ Bạch Ngọc Linh mễ.
Ăn xong một con, thấy vẫn chưa hết, lúc chuẩn bị lấy con thứ hai lại nhìn thấy Vương Ly Từ cũng ăn xong một con, nhanh chóng lấy con thứ hai ăn tiếp.
Vương Thủ Triết trợn mắt há mồm, nướng ba con Linh thử không phải chỉ thuộc về một mình hắn sao? Còn nữa, đại nha đầu ngươi vừa nãy chẳng phải ăn quá nhiều đồ nướng rồi sao?
Dưới ánh nhìn chăm chăm, động tác của Vương Ly Từ cũng dừng lại, sau đó chớp chớp mắt nhìn Vương Thủ Triết, rất là nghi hoặc, lẽ nào Tứ thúc ăn một con còn chưa đủ?
Sau đó nàng đành xé một cái chân trước chia cho Vương Thủ Triết.
Ta cảm ơn ngươi nha!
Trong lòng Vương Thủ Triết có một vạn con cừu lạc đà chạy như điên qua.
...
Trong động bí mật.
Vương Tiêu Hàn đột phá Linh Đài cảnh đến bước ngoặt cuối cùng, khí huyết toàn thân của hắn sôi trào, sau khi lỗ chân lông mở ra, từng cỗ khí trắng dày như sương bao trùm lấy hắn.
Một lúc lâu sau, từng cỗ khí sương đó như đổi chiều thu liễm vào trong cơ thể của hắn.
Hắn mở mắt, một cỗ nhuệ khí mạnh mẽ dâng lên.
“Thành công rồi! Vương Tiêu Hàn ta thành công rồi.”
Chỉ một tháng, nước mắt của hắn đã tuôn ra. Hai mươi năm rồi, tròn trịa hai mười năm.
Từ sau khi hắn tiêu tốn tài nguyên lớn thăng cấp Linh Đài cảnh thất bại, cảm thấy bản thân là tội nhân của gia tộc. Từ đó về sau luôn ẩn cư trong Hưng Thịnh nông trang, gieo trồng bạch ngọc chi lan linh mễ cho gia tộc.
Một tiếng thét dài, khiến cả hang động đều hơi rung lắc. Hắn cảm nhận được cơ thể biến hóa cực lớn, cảm nhận được một sợi Linh thức kỳ diệu trong Linh Đài, một sợi Linh thức này có rất nhiều tác dụng, tuyệt diệu không gì sánh bằng.
Ngoài ra, sau khi có Linh thức thì có thể khống chế Linh khí. Một vị Linh Đài cảnh có Linh khí, sức chiến đấu sẽ hơn xa Linh Đài cảnh không có Linh khí.
Rất nhanh, hắn đã thu liễm lại niềm vui sướng trong lòng, thành kính tắm rửa, thanh tẩy ố bẩn sau khi thăng cấp.
Sau đó, Vương Tiêu Hàn mặc một thân ma y vải thô, đi ra khỏi sào huyệt bí ẩn.
Lúc này.
Lung Yên lão tổ, Vương Thủ Triết, Vương Ly Từ đều đã đứng đợi ở cửa động.
Vương Tiêu Hàn ra ngoài đón ánh mặt trời, liền có thể cảm nhận được tinh khí thần của hắn đã hoàn toàn khác trước. Khí huyết của hắn dồi dào sung mãn, sắc mặt hồng hào như trẻ con, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Đến cả Vương Thủ Triết nhìn ông cũng cảm thấy như núi cao vời vợi, khó mà địch nổi.
Thành công rồi!
Vương Thủ Triết cũng tràn ngập vui sướng, trong lòng phơi phới. Vương thị đã suy bại bao năm, luôn dựa vào sự cố gắng chống đỡ của Lung Yên lão tổ đã bị trọng thương.
Trên dưới Vương thị đều nơm nớp lo sợ như giẫm trên băng mỏng, bên này không dám đắc tội, bên kia phải chú ý cẩn trọng, cả ngày đều cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế.