Chương 284: Trở Về! Cuộc Săn Bắn Thu Đông Kết Thúc (3)
Trụ Hiên quan.
Thời điểm này trong năm là thời điểm sôi động nhất.
Ngoại trừ một số Huyền Vũ thế gia sẽ chọn đi ra ngoài Trụ Hiên quan để săn bắn thu đông thì cũng sẽ có rất nhiều tán tu từ phương xa đến, họ sẽ cùng nhau chi tiền để mua vật tư và cùng nhau tham gia các cuộc phiêu lưu mạo hiểm ở ngoại vực.
Có một số tán tu sẽ không bao giờ quay trở lại.
Cũng có một số tán tu sẽ thu hoạch được rất nhiều, có thể yên tâm tu luyện một hai năm. Thậm chí có một số tán tu cá biệt sẽ vì chuyện này mà phát tài, có thể trong vòng mười năm tới họ sẽ không cần phải đi ra ngoài nữa.
Vì vậy, nhiều thương nhân và thậm chí đại diện của một số nhà buôn sẽ tập trung tại Trụ Hiên quan.
Bọn họ đều đến đây mua một ít sản phẩm của ngoại vực, miễn là đáng giá chút tiền, linh dược, thịt hung thú, quặng, linh xương của hung thú cao giai, lông thú, linh mộc các kiểu!
Khi một số tán tu trở về với cái tải đầy ắp, họ sẽ chọn bán một số đồ lặt vặt, giúp giảm tải và có lợi cho việc phân phối.
Tuy nhiên, hầu hết các Huyền Vũ thế gia đều có cách xử lý riêng và họ sẽ không tùy ý bán chúng cho thương lái với giá thấp.
Trên tường thành.
Một đôi thiếu nam thiếu nữ đang nhìn ra hướng ngoại vực.
Thiếu nữ lầm bầm: "Thủ Triết ca ca cũng thật là, nói đi nửa tháng sẽ về, đã gần hai mươi ngày rồi! Ngay cả bóng người cũng chẳng thấy đâu."
Thiếu nữ đó có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, cao và mảnh mai, là một tiểu mỹ nữ hiếm có. Đó chính là tiểu tẩu tử* tương lai của Vương Thủ Triết, Liễu Nhược Lôi.
*Tiểu tẩu tử: cô em vợ
"Nhược Lôi." Một thiếu niên lớn tuổi hơn nàng nói: "Chắc là Thủ Triết huynh đã bị trì hoãn hai ngày, đừng vội, chúng ta phải tin tưởng huynh ấy." Thiếu niên này là tiểu cữu tử* tương lai của Vương Thủ Triết, Liễu Viễn Duệ.
*Tiểu cữu tử: cậu em vợ
Trước khi Vương Thủ Triết đi, hắn không thể bỏ lại chủ trạch mà không quan tâm được.
Với tính cách dự liệu địch sẽ khoan hồng của mình, chắc chắn sẽ lo lắng vườn không nhà trống sẽ bị trộm hay không. Vì vậy, hắn đã liên lạc với Liễu Viễn Duệ và Nhược Lôi, thông qua họ mời lão tổ thứ ba của Liễu thị, Chí Thắng lão tổ đến toạ trấn.
Chí Thắng lão tổ và Vương thị có nguồn gốc lâu đời, bà nội của ông ấy chính là Vương Châu Vi, đích nữ của Vương thị.
Vì vậy, Chí Thắng lão tổ gần như không do dự và đồng ý chuyện này.
Đúng lúc Liễu Nhược Lôi và Liễu Viễn Duệ canh giữ đã lâu, không đợi được Vương Thủ Triết.
Lại có thêm hai nhóm thanh niên nam nữ đi lên tường thành, bọn họ là thế hệ trẻ nhất của Lưu thị và Triệu thị, ngày nào cũng đến Trụ Hiên quan để chờ người nhà.
Dẫn đầu họ là Lưu Vĩnh Hạo, người bị Vương Lạc Thu đánh gãy xương sườn, và Triệu Đỉnh Đằng, một tên tiểu tử khờ khạo.
Mặc dù Lưu Vĩnh Hạo không dám đối mặt với đám người Liễu Nhược Lôi, nhưng vẫn phải lẩm bẩm nói xấu sau lưng. Nói cái gì mà lần này Vương thị sẽ lành ít dữ nhiều, có lẽ đã bị chôn vùi trong bụng của các con hung thú rồi.
Mặc dù nói như vậy nhưng những nam nữ thanh niên đó đều lo lắng như nhau.
Ngoại vực nguy hiểm, không ai có thể đảm bảo các trưởng bối của gia tộc mình đi vào đó sẽ nhất định bình an vô sự trở về.
Ngay khi Liễu Nhược Lôi đang tức giận và chuẩn bị bước tới lý luận một phen.
Bỗng dưng!
Một thiếu nam của Lưu thị hét lên: "đoàn xe, có đoàn xe. Có mười bảy mười tám cỗ xe, một đội ngũ lớn, chắc chắn là người của Lưu thị và Triệu thị chúng ta đã trở lại."
"Chắc chắn là đoàn xe của Lưu thị và Triệu thị chúng ta. Nghe nói Vương thị chỉ có mười cỗ xe đi ra ngoài."
"Hỏng bét." Trái tim của Liễu Nhược Lôi như bị bóp chặt, nàng mơ hồ nghe Chí Thắng lão tổ nói không chi tiết rằng, Vương thị với hai nhà Lưu thị và Triệu thị, có lẽ sẽ lợi dụng cuộc săn bắn thu đông này để giải quyết một số mâu thuẫn.
Nếu người của Lưu thị và Triệu thị thắng lợi trở về, đó chẳng phải có nghĩa là đám Thủ Triết ca ca... ?
Khi một số người bán hàng rong, binh lính trấn thủ, đại diện của các thương gia và những người tạp nham nghe tin có đoàn xe lớn trở về, họ đều chạy lên tường thành để xem náo nhiệt.
Một đoàn xe có quy mô như này thì chắc là đoàn xe của một gia tộc.
Mà lần này, tổng số Huyền Vũ thế gia rời Trụ Hiên quan không quá sáu bảy nhà. Trong số đó, có ba nhà đã trở lại rồi.
Đoàn xe từ từ tiến đến.
Một binh lính trấn thủ có kinh nghiệm nói: "Có lẽ là đoàn xe của Lưu thị và Triệu thị, bọn họ đi ra ngoài mười bốn cỗ xe, đoán chừng trên đường đi đã nhặt được ba cỗ xe. Ấy, hình như ở trước xe dẫn đầu nhất chở một con mãng to."
"Oa oa! Một con mãng to ghê, trên đỉnh đầu còn mọc sừng, e là sắp hoá thành giao nhỉ?"
"Hoá thành giao thì còn chưa đâu." Có người nói: "Nhưng xét từ cái đầu mãng kia thì chắc là một con Thôn Sơn Mãng đạt tới khoảng đỉnh phong tam giai."
"Ha ha ha!" Lưu Vĩnh Hạo tràn đầy vui sướng bật cười, tràn đầy tự tin: "Chắc chắn đây là con Thôn Sơn Mãng của Lưu thị bọn ta săn được."