Chương 285: Thịnh Yến! Trở Về Với Đầy Con Mồi (1)
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lưu Vĩnh Hạo. Có nghi ngờ, cũng có ngưỡng mộ.
"Lưu Vĩnh Hạo, ngươi dựa vào đâu mà nói con Thôn Sơn Mãng này là do nhà các nguoie săn được?" Liễu Nhược Lôi tức giận phản bác: "Ở xa như vậy, ngươi còn có thể nhận ra người nhà của mình sao?"
"Nhược Lôi tiểu thư nói hay lắm." Một số thương gia đồng tình: "Hiện tại khoảng cách quá xa, cũng chỉ có thể dựa vào việc so sánh đầu mãng và chiếc xe mới có thể phán đoán đó là con Thôn Sơn Mãng. Ngươi chắc chắn nó là do Lưu thị giết như vậy, căn cứ là gì?"
Lời vừa nói ra, đương nhiên dấy lên rất nhiều tin đồn, tất cả đều chế nhạo Lưu Vĩnh Hạo khoe khoang.
Tuy Lưu Vĩnh Hạo là đích tử của Lưu thị, nhưng lại không có tiếng tăm, vì mấy tháng trước hắn ta đã bị một thiếu nữ 11 tuổi xử lý ở ngay trước cửa của Vương thị!
"Các ngươi thì hiểu cái thá gì." Lưu Vĩnh Hạo đỏ mặt tía tai chửi rủa: "Tuy rằng cách xa, nhưng có thể thấy được trên đầu xe ngựa có hai cái xà ngang nhô ra một phần lớn. Đây là xe ngựa của phụ thân ta tự tay cải tiến, chính là vì để nó có thể chứa được nhiều hàng hơn, trước đây ta chưa từng thấy ai làm điều này."
Nghe Lưu Vĩnh Hạo nói như vậy, đám người nghèo nhìn lại, những người có thị lực cao hơn nhìn thấy đúng là trên xe có những thanh ngang nhô ra, ngay lập tức kêu lên: "Đúng là giống như Lưu thiếu gia đã nói, chắc đó là xe ngựa của Lưu thị."
"Ha ha!"
Những người trẻ tuổi của Lưu thị và Triệu thị đều reo hò, từ trước đến nay hai nhà này đều cùng một giuộc. Không, theo cách nói của họ thì nó được gọi là đồng khí liên chi*.
*Đồng khí liên chi: chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây.
Cỗ xe đầu tiên là cỗ xe của Lưu thị.
Vậy thì chắc chắn đội ngựa có quy mô lớn như vậy là đoàn xe liên hợp của Lưu thị và Triệu thị.
Bọn họ đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được đoàn xe ngựa của nhà mình trở về.
"Lưu thiếu gia, nhà các ngươi sắp phát tài rồi." Mấy thương gia đi đây đi đó bắt đầu a dua nịnh nọt: "Chỉ riêng con Thôn Sơn Mãng đỉnh phong tam giai đã có giá cao ngất trời rồi."
Huyết nhục của hung thú tam giai rất đắt, trung bình xương thường đạt khoảng một cân càn kim. Hơn nữa, hầu hết các hung thú tam giai đều tương đối lớn, ít nhất cũng phải nặng hàng nghìn cân, thậm chí nặng hơn.
Trong số rất nhiều loài hung thú tam giai, Thôn Sơn Mãng là loài hung thú có thân hình tương đối dài và trọng lượng từ trung bình trở lên.
Tuy nhiên, tổng trọng lượng của Thôn Sơn Mãng tam giai có thể có tổng trọng lượng ít nhất là năm sáu nghìn cân, thậm chí đơn giá còn đắt hơn tam giai thông thường.
Ngoài ra, nhiều phần trên cơ thể Thôn Sơn Mãng cũng khá quý giá như mật con mãng khổng lồ là nguyên liệu tốt nhất để làm đan dược tam giai, da con mãng cũng có thể làm áo giáp da cao cấp.
Ngoài huyết nhục, đắt tiền nhất có lẽ là chiếc sừng đơn, tuy không đủ tiêu chuẩn để luyện chế Linh Khí nhưng nó cũng có thể luyện chế ra một số pháp khí có thể dùng tu luyện Luyện Khí cảnh.
Mức này thấp hơn nhiều so với cấp độ Linh Khí, nhưng Luyện Khí cảnh mà dùng nó thì có hiệu quá rất tốt, thường được gọi là một tiểu linh bảo. Viên ngọc bội Liễm Tức của Vương Thủ Triết là tiểu linh bảo tương đối bình thường.
Do đó, tổng giá trị của một con Thôn Sơn Mãng tam giai có thể trị giá hàng vạn càn kim.
Nghe có vẻ rất có giá trị.
Nhưng nếu lão tổ bình thường gặp phải một con hung mãng như vậy, có thể may mắn thoát chết đã tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến việc săn bắt nó.
Một đám a dua nịnh nọt Lưu Vĩnh Hạo, mục đích của những người bán hàng rong này cũng rất đơn giản, đó là nịnh nọt thiếu tộc trưởng của Lưu thị càng nhiều, đến lúc quay về sẽ có cơ hội mua một số phế liệu với giá rẻ hơn.
Kỳ lạ?
Lưu Vĩnh Hạo rất thích cảm giác này, nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn. Thân là thiếu tộc trưởng, đương nhiên hắn ta biết đại khái mục đích của phụ thân và những người khác khi đi đến ngoại vực lần này chủ yếu không phải để săn bắn, mà là chĩa mũi nhọn vào Vương thị.
Chẳng lẽ là vì mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ, các lão tổ và ngoại viện quá tuyệt vời, thuận tiện đánh được cả dã thú? Mọi người kiếm được một khoản ngoài mức quy định.
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, từ đáy lòng Lưu Vĩnh Hạo hưng phấn mà run lên.
Đám thanh niên của Lưu thị và Triệu càng phấn khích.
Liễu Nhược Lôi lại càng lo lắng, sắc mặt tái nhợt.
"Nhược Lôi, không có chuyện gì đâu." Liễu Viễn Duệ an ủi: "Thủ Triết huynh là người có phúc, chắc là trên đường đi bị trì hoãn thôi."
Cùng lúc đó.
Trên tường thành càng ngày càng có nhiều người, tất cả đều nghe tin xong đến xem náo nhiệt.
Đồng thời.
Lại có một chiếc xe ngựa khác đến tiền đồn, người ra khỏi xe ngựa là Công Tôn Huệ, Vương Lạc Y và Vương Lạc Miểu của Vương thị.
Ngày nào họ cũng sẽ đến đây để xem có thể đợi được đám người Vương Thủ Triết về hay không. Bọn họ vừa xuống xe đã nghe được rất nhiều lời bàn tán, vội vàng bước lên tường thành.
"Công Tôn bá mẫu, Lạc Y, Miểu Miểu." Vẻ mặt của Liễu Nhược Lôi không được tốt lắm, nàng bước tới chào hỏi: "Bọn họ đều nói đó là đoàn xe của Lưu thị và Triệu thị."