Chương 288: Thành Tựu! Một Tay Che Trời (1)
Theo sau đoàn xe của Vương thị, từng xe một tiến vào tiền đồn.
Tiếng ồn ào của người xem càng lúc càng lớn, đặc biệt là một số người bán hàng rong và những tán tu từ xa đến, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, cũng sẽ làm cho danh tiếng của Vương thị được lan rộng.
Thế gia phải có sức uy hiếp, như vậy mới có thể khiến người ta sinh ra cảm giác kính sợ, không dám tùy ý có suy nghĩ lệch lạc. Một là giảm bớt các loại phiền phức không đáng có, hai là công danh càng lớn càng dễ thu được lợi ích.
Nhưng cùng lúc đó, thế gia cũng đồng thời duy trì sức uy hiếp của mình, nó cũng khiến mọi người không thể hiểu sâu và chi tiết.
Nói một cách đơn giản, nó có nghĩa là ngươi phải lập uy, mọi người nghĩ rằng Vương thị của ngươi rất hùng mạnh. Đồng thời, phải giữ bí mật để mọi người không biết ngươi giỏi như thế nào.
Sự bí ẩn và huyền cơ của điều này phải được xem xét và nắm bắt một cách cẩn thận.
Chính vì điều này mà dưới sự sắp đặt của Vương Thủ Triết, con Mãng Thôn Sơn đã được đặt trên nóc chiếc xe ngựa đi đầu tiên. Con Hổ Bạch Ngạch Hoàng Kim sẽ "vô tình" xuất hiện nửa khuất nửa lộ ở xe sau.
Mà con Thủy Nguyên Linh Quy cõng theo một số lượng lớn con mồi, không nhanh không chậm bước vào tiền đồn, làm cho sự kinh ngạc của những người nhìn thấy lên đến cực điểm.
Ngoài chấn động, còn sinh ra cảm giác kính sợ Vương thị. Ngay cả con hung thú tam giai cũng có thể thu phục, sự quật khởi của Vương thị đã trở thành điều tất yếu.
Điều này được gọi là khoe khoang trên đường phố, đặt nền tảng cho sự thống trị trong tương lai gần của Bình An Vương thị.
Những gì cần thể hiện, những gì không thể hiện, làm thế nào để thể hiện. Đều là kết quả của tất cả mọi người trong Vương thị sau khi thảo luận và cân nhắc, không đến một cách mù quáng.
Trong khi những người xung quanh không thể không khen ngợi Vương thị, họ đều chuyển chủ đề sang Vương Thủ Triết, nói rằng hắn là một tộc trưởng trẻ tuổi, có triển vọng và tiền đồ trong tương lai của hắn là vô hạn.
"Ca ca!"
Vương Lạc Miểu thoát khỏi tay mẫu thân và phi tới, hai má ửng hồng vì phấn khích, ánh mắt đầy tự hào và sùng bái huynh trưởng của mình.
Những người bán hàng rong, tán tu, đại diện thương gia và binh lính trấn quan đều lần lượt chủ động tránh sang một đoạn đường.
Đó là tiểu đích nữ của Vương thị, Vương Lạc Miểu, muội muội cùng cha khác mẹ của tộc trưởng Vương Thủ Triết, thân phận của nàng rất quý giá.
Đôi chân ngắn chưa dài của nàng nện từng bước và phi tới.
Đột nhiên Vương Thủ Triết duỗi tay, ôm nàng lên ngựa, đưa nàng cùng nhau rời khỏi tiền đồn, cười hỏi: "Nha đầu này, mới hơn một tháng không gặp mà muội đã trở nên dễ thương như này rồi?"
"Ca ca, miệng của huynh trở nên ngọt ngào hơn rồi." Vương Lạc Miểu vui vẻ nói: "Không uổng công muội viết thư cho Nhược Lam tẩu tẩu, làm một màn khen ngợi huynh."
"Ấy... Muội còn viết thư cho Nhược Lam tiểu thư à?" Vương Thủ Triết dở khóc dở cười: "Chữ của muội viết như gà bới, có thể viết ra được không đó? Chuyện này mà bị bại lộ, chẳng phải Vương thị nhà ta thiếu nội tình văn hóa sao?"
"Vương Thủ Triết, huynh huynh huynh, huynh ăn hiếp người ta quá đáng, muội liều mạng với huynh." Vương Lạc Miểu tức giận đến mức giương nanh múa vuốt: "Uổng công ta giúp huynh dỗ tẩu tẩu vui vẻ, huynh là cái tên đầu gỗ đầu óc chậm chạp. Hừ hừ hừ, muội vốn còn muốn cho huynh xem thư trả lời của tẩu tẩu, bây giờ á, huynh có cầu xin muội cũng không cho xem."
"Ta vốn không muốn đọc những cuộc trò chuyện riêng tư giữa các nữ hài tử bọn muội."
"Huynh huynh huynh, lần sau khi muội viết thư cho Nhược Lam tỷ tỷ, muội sẽ nói huynh là cái đồ xấu xa, vô cùng xấu xa."
"Tùy muội, nếu ta không cưới được vợ, ta sẽ lấy đứa đích nữ là muội đây đi hoán thân."
Công Tôn Huệ đang đuổi theo sát nghe thấy một màn này, có chút dở khóc dở cười và có chút vui mừng.
Lần nào Thủ Triết và Lạc Miểu gặp nhau cũng có một màn như thế này, mà Thủ Triết cũng không biết chán.
Còn Lạc Miểu, sau mỗi lần tức giận sống dở chết dở, ngoảnh đầu lại lại lao vào vòng tay của ca ca mình.
Mối quan hệ giữa Thủ Triết và Lạc Miểu thực sự rất tốt.
Sau đó, Vương Thủ Triết xuống ngựa, cảm ơn Công Tôn Huệ, Liễu Nhược Lôi và Liễu Viễn Duệ. Sau đó mới đi theo đoàn xe và hùng dũng tiến về chủ trạch của Vương thị.
Nhiều người chạy theo xem náo nhiệt, hơn nữa còn càng ngày càng tụ tập nhiều.
Trước đó tiền đồn của Trụ Hiên quan vốn còn rất sôi động, trong nháy mắt người đã đi lầu trống không, chỉ còn lại đám người Lưu thị, Triệu thị và một số binh lính vì trách nhiệm canh giữ mà không thể rời đi, xuất hiện một mảnh trống rỗng.
Lôi Dương Thu, trấn thủ sứ của Bình An trấn nhìn một màn này, thấy tuyết càng ngày rơi càng dày, không thể không cảm khái.
"Bình An trấn này đã hoàn toàn thay đổi."
Vẻ mặt của đám người trẻ tuổi của Lưu thị và Triệu thị đều đồng loạt tan vỡ. Nhiều người có nội tâm yếu đuối, không chịu được áp lực đã trực tiếp ngồi sụp xuống khóc.
...
Đoàn xe của Vương thị đang đi chậm rãi.
Vốn dĩ đi không cần mất nửa canh giờ, vậy mà lại mất một canh giờ.
Đi sau đội ngũ không dưới ba bốn ngàn người, từ trên cao nhìn xuống quả thật là một đoàn người đông đúc.
Chủ trạch của Vương thị đã sớm nghe được tin tức, các tộc nhân, gia đinh và thị nữ ở lại đã ra trước cửa chào đón. Bởi vì sợ thiếu nhân lực, còn đặc biệt triệu tập nhiều người bên chi thứ tới vận chuyển.