Bắt Đầu Làm Thần Hào

Chương 140. Thành thực, tuyệt đối không nhận

Chương 140. Thành thực, tuyệt đối không nhận
An Lương nhìn thông báo WeChat của Vân Hi Nguyệt, cậu suy nghĩ một chút rồi mới lựa chọn nghe.
“An Lương, cậu đang ở đâu?” Cuộc gọi vừa được nhận, Vân Hi Nguyệt đã hỏi ngay.
An Lương mở video trò chuyện, sau khi đợi Vân Hi Nguyệt mở video, An Lương mới đáp lại: “Đang ở nhà chơi game đây!”
“Hôm qua cậu ở đâu?” Vân Hi Nguyệt lại dò hỏi.
“Ở nhà, cũng chơi game, vừa mới lập kỷ lục, có thể tra chiến tích!” An Lương nói một chút chuyện cười, nhưng anh biết Vân Hi Nguyệt gọi cuộc gọi này là có ý gì.
“Bây giờ cậu có rảnh không?” Vân Hi Nguyệt dò hỏi: “Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
“Đương nhiên rảnh, có muốn tìm hiểu một chút kỳ nghỉ hè nhám chán của người vừa mới tốt nghiệp trung học không?” An Lương đáp lại: “Chúng ta gặp nhau ở đâu?”
“Quán trà Vân Sinh, thế nào?” Vân Hi Nguyệt chọn một chỗ.
Nhà Vân Sinh ở gần bến tàu của Thịnh Khánh ở tầng số 88 của Vân Đoan Cao Không, đó chính là một phòng trà cao cấp, rất được giới thượng lưu thích.
“Được.” An Lương đáp lại: “Lát nữa gặp.”
Kết thúc cuộc trò chuyện video, An Lương đổi một bộ quần áo Uniqlo không logo, rồi lái Ferrari 488 Pista đi đến nhà Vân Sinh.
Tuy rằng An Lương không thích Ferrrari 488 Pista, nhưng thân thể rất thành thực, có mới nới cũ, tự nhiên mà chọn nó.
Hơn một tiếng sau, An Lương đi đến quán trà Vân Sinh, Vân Hi Nguyệt đã đến trước.
Bên một cái cửa sổ ở trong phòng khach lớn, Vân Hi Nguyệt dò hỏi: “Cậu uống trà gì?”
“Cái gì cũng được, tôi không có nghiên cứu trà, 30 tệ một cân với 30.000 tệ một cân, tôi đều không biết có gì khác biệt, điều duy nhất có thể phân biệt là lá trà nấu trứng 30.000 tệ một cân là hàng xa xỉ, không có mấy người uống được, uống một chút cũng không có vấn đề!” An Lương trêu chọc nói.
Vân Hi Nguyệt miễn cưỡng cười, cô rót cho An Lương một chén trà, chủ động mở miệng: “Chín giờ sáng hôm nay, Dư Sinh đi máy bay đến Thái Lan, cậu biết không?”
“Không quá rõ, gần đây tôi đang học tập kiến thức liên quan đến thị trường cổ phiếu.” An Lương đáp lại.
Vân Hi Nguyệt yên lặng nhìn An Lương, cô đang phân biệt xem An Lương có đang nói dối hay không.
Nhưng ánh mắt An Lương rất thẳng thắn, không giống như giả bộ.
Trên thực tế, An Lương thực sự không biết!
Bởi vì An Lương dặn dò công ty an toàn Nhân Nghĩa xử lý Dư Sinh, còn việc xử lý thế nào đó là chuyện của công ty an toàn Nhân Nghĩa, An Lương còn cần phải biết chi tiết nhỏ này sao?
Đương nhiên không cần?
Nhân viên hành động mới cần biết chi tiết nhỏ, An Lương chỉ cần kết quả.
“Sau khi anh ta vào Thái Lan, chính là cậu nói là tính đúng không?” Vân Hi Nguyệt có chút mùi vị ngả bài.
An Lương phủ nhận trả lời: “Tôi không quá quen thuộc Thái Lan.”
Vân Hi Nguyệt nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Xem ra bất luận An Lương phủ nhận thế nào, Vân Hi Nguyệt đã nhận định là An Lương làm.
May là pháp luật coi trọng chứng cứ!
“Cảm ơn cái gì?” An Lương giả vờ nghi hoặc: “Cô Vân, tôi không hiểu rõ ý của cô.”
Vân Hi Nguyệt cũng không đôi co vấn đề này, cô chỉ lặp lại một lần: “Lần này cảm ơn cậu.”
An Lương không có trực tiếp đáp lại: “Hinh Hinh đâu, đang học dương cầm à?”
“Ừm, đang học dương cầm, gần đây con bé có chút hơi nghịch ngợm, cần phải cố gắng mài dũa tính tình một chút.” Vân Hi Nguyệt có chút khổ não nói.
An Lương cười nói: “Trẻ con không nghe lời, nhất định không được đánh!”
“Một trận đánh không đủ, thêm một hai trận nữa, bảo đảm sẽ nghe lời!” An Lương đưa ra ý kiến xấu.
Trên thực tế ý kiến xấu này rất có hiệu quả!
Khi An Lương còn bé nhìn thấy cậu bé ở nhà bên cạnh chịu đòn, loại khóc tan nát cõi lòng kia khiến cậu nhìn thấy là rất nghe lời, căn bản không cần An Thịnh Vũ động thủ.
Đứa trẻ Vân Hinh này vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé, nhất định là chưa từng chịu qua đòn roi, An Lương kiến nghị đánh một trận, để cho cô bé biết cái gì gọi là đòn roi dạy ra người tốt!
Đương nhiên Vân Hi Nguyệt sẽ không làm thế.
“Cùng nhau ăn cơm tối chứ?”Vân Hi Nguyệt mở lời mời.
An Lương từ chối đáp: “Không được không được, mẹ tôi làm cho tôi sườn kho, nếu như tôi không về, chắc là sẽ nguội mất, lần sau đi!”
“Ừm.” Vân Hi Nguyệt gật đầu.
Đợi sau khi An Lương rời đi, Vân Hi Nguyệt bấm chuông gọi phục vụ.
Một nhân viên phục vụ nữ đi tới, cô khách khí dò hỏi: “Bà chủ, xin hỏi có chuyện gì?”
Quán trà Vân Sinh này, chính là Vân Hi Nguyệt mở!
Khi Vân Hi Nguyệt về đến nhà, Vân Cẩm cũng ở nhà, ông dò hỏi: “Tên nhóc kia nói thế nào?”
“Bố, người bên này có tra ra được cái gì không?” Vân Hi Nguyệt hỏi ngược lại.
Vân Cẩm lắc đầu: “Không tra ra được bất kỳ tin tức gì, cậu ta không có một chút liên quan gì đến toàn bộ chuyện lần này.”
Vân Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Vì vậy mặc dù Dư Sinh thật sự xảy ra chuyện, cũng không liên quan tới cậu ấy?”
Ánh mắt Vân Cẩm phức tạp, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng thế.”
“Bố, cậu ấy thật sự nắm giữ thế lực rất lớn ở Thái Lan sao?” Vân Hi Nguyệt không nhịn được dò hỏi.
Vân Cẩm trầm mặc mấy giây, rồi mới thừa nhận: “Ừm! Chuyện này dính đến một ít cơ mật, không thể nào nói tỉ mỉ với con được, còn cái tên chó má kia đi tới Thái Lan, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vậy thì phải xem ý của người kia rồi.”
“Chắc không phải là con không quên được tên chó má kia chứ?” Vân Cẩm sốt sắng.
Ánh mắt Vân Hi Nguyệt phức tạp: “Không phải, con hận còn không được… Dù sao… chuyện này kết thúc như vậy đi, coi như anh ta chưa từng xuất hiện.”
“Được.” Vân Cẩm đồng ý.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất