Chương 148. Gói quà đặc biệt
Trong phòng khách sạn Di Hanh, ngoại trừ An Lương ra, những người còn lại hoàn toàn trở thành ‘trẻ trâu’, la hét điên cuồng.
Tuy nhiên bây giờ mới vừa qua 4 giờ sáng, cho dù cách âm của khách sạn Di Hanh rất tốt, nhưng nhân viên phục vụ của khách sạn Di Hanh vẫn phải qua nhắc nhở bọn họ chú ý khống chế âm lượng.
Ba thằng trẻ trâu mới bắt đầu im lặng.
“Bây giờ vui cái gì, đợi lát nữa tiền vào tài khoản rồi hẵng vui, tôi trả lại điện thoại cho mọi người trước, có điều tốt hơn là mọi người vẫn nên khiêm tốn một chút, hiểu không?" An Lương nhắc nhở.
Vân Hải Dương hào hứng nói: “Biết rồi, An Lương, tôi chắc chắn sẽ khiêm tốn, cùng lắm thì gửi một dòng trạng thái lên wechat, bảo rằng mình muốn mua 911!”
An Lương dội nước lạnh, nói: “Trong bốn người chúng ta, cậu kiếm được ít nhất, kích động cái gì chứ?”
???
Vân Hải Dương mặt đầy dấu chấm hỏi, rõ ràng là kiếm được hơn 2 triệu tệ, tại sao sau khi nghe An Lương nói như vậy xong, cậu ta cảm thấy bản thân hơi thiệt.
Lý Tồn Viễn tán thành: “Chỉ 2 triệu tệ bé tí, cậu đắc ý cái gì?”
Tiền Tiểu Cương cười ha ha: “Tôi giống Tồn Viễn, của tôi là 10 triệu tệ!”
“Tôi hối hận rồi!” Vân Hải Dương đau khổ nói: “Tôi cũng nên thế chấp nhà cửa, thế chấp xe cộ, mượn thêm ít tiền để đắp vào.”
Lý Tồn Viễn khởi động kỹ năng châm biếm: “Tỉnh dậy đi! Cậu không có nhà, cũng chẳng có xe!”
Tiền Tiểu Cương còn cho thêm một nhát: “Cậu cũng không mượn được bao nhiêu tiền, người nhà của cậu đã dặn trước với người khác từ lâu, bất kỳ ai cho cậu mượn tiền, người nhà của cậu sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Tôi nôn mất thôi!” Vân Hải Dương thấy mệt mỏi!
“Đúng rồi, tôi bổ sung thêm một chuyện, nguyên nhân về tỷ giá đối hoái, và một số thủ đoạn đặc biệt, để tránh bị người khác theo dõi chúng ta, cho nên lợi nhuận của chúng ta sẽ có sự tổn thất từ 1% đến 2,5%. Về con số chi tiết thì phải đợi sau khi làm xong mới biết được.” An Lương nói rõ.
“Không thành vấn đề!” Tiền Tiểu Cương là người đầu tiên trả lời.
Lý Tồn Viễn cũng nói thêm: “Chúng ta có nên gửi chút tiền thưởng cho phía Công ty Đầu tư An Tâm không?”
“Chuyện về tiền thưởng thì không cần mọi người phải bận tâm, lần này là thông tin nội bộ, bọn họ chỉ là người giao dịch, công ty của tôi có quy định việc khen thưởng chi tiết.” An Lương trả lời.
Khoảng 30 phút sau, An Lương đập tay thu hút sự chú ý của ba người kia: “Tổn thất cuối cùng là 2,25%, mỗi người chúng ta nhận được 106% lợi nhuận, tất cả số vốn sẽ được trả lại như cũ hay là gửi vào tài khoản mới của mọi người?”
Lý Tồn Viễn trả lời: “Trả lại như cũ là được. An Lương, lần này tôi muốn đặt mẻ rượu Armand de Brignac lớn ở Thập Tam Tiên Sinh để cho cậu nở mày nở mặt, không có vấn đề chứ?”
Cậu ta đầu tư vào 10 triệu tệ, tính theo lợi nhuận 106% thì cậu ta nhận được 10,6 triệu tệ, một mẻ rượu Armand de Brignac lớn chưa tới 10.000 tệ, dù cho là một mẻ rượu sáu chai Armand de Brignac cũng chỉ tốn một phần nhỏ.
Tiền Tiểu Cương đứng một bên nhốn nháo: “Cậu bố trí ở Thập Tam Tiên Sinh, vậy tôi phải bố trí ở đâu?”
Ban đầu, Tiền Tiểu Cương định là sẽ sắp xếp một quán rượu kiểu Học viện Nghệ thuật, nhưng bây giờ An Lương giúp cậu kiếm được 10,6 triệu tệ, quán rượu đó xem ra không còn thích hợp nữa.
“Chúng ta mỗi người mỗi ngày!” Lý Tồn Viễn nói.
Vân Hải Dương tiếp lời: “Vậy tôi phải sắp xếp cái gì đây?”
An Lương nói trước: “Cậu kiếm được bao nhiêu tiền? Cậu là người nghèo nhất trong nhóm, còn cần cậu phải sắp xếp à?”
Lý Tồn Viễn tán thành: “An Lương nói đúng lắm!”
Tiền Tiểu Cương cũng thọt một nhát: “Hải Dương à, chúng tôi đều không thiếu tiền, cậu thiếu!”
“……” Vân Hải Dương lại tự kỷ thêm lần nữa, rõ ràng kiếm được 2 triệu tệ là chuyện tốt, sao đột nhiên thấy không vui nổi?
Không bao lâu sau, An Lương nhắc nhở: “Số vốn của mọi người đã đến đúng nơi, mọi người kiểm tra trước đi”
Ba người bọn họ chia nhau ra kiểm tra, toàn bộ đều khẳng định tiền đã vào tài khoản.
“Tôi không ngủ được!” Tiền Tiểu Cương nằm la liệt trên sô pha tựa như ‘chú Cát’. (1)
(1) Đây là một nhân vật trong phim, có thể tra “葛大爷” để hình dung rõ tư thế hơn.
Vân Hải Dương đã đăng trên dòng thời gian wechat, sau đó nói: “Mọi người bấm thích trên dòng thời gian của tôi đi, tôi không dễ gì mới huênh hoang được một lần, tâng bốc tôi đi!”
“Có 2 triệu tệ, chán bỏ xừ” An Lương trêu chọc.
Lý Tồn Viễn cũng chọc: “Quả thực nhạt nhẽo thật”
Tiền Tiểu Cương đề xuất: “Dù sao mọi người cũng không ngủ được, chúng ta cho Hải Dương một cơ hội, để Hải Dương mời bữa ăn khuya, mọi người thấy thế nào?”
Bữa ăn khuya 5 giờ sáng????
An Lương muốn quỳ lạy!
“Thực ra, tôi ngủ được!” An Lương thể hiện mình rất buồn ngủ.
Vân Hải Dương cũng đồng ý: “Bây giờ đã hơn 5 giờ sáng rồi, còn ăn khuya cái gì nữa, chúng ta mỗi người uống một bình rượu, ăn một bịch đậu phộng, sau khi tỉnh dậy tôi sẽ dẫn mọi người đi ăn!”
Tiền Tiểu Cương nghiêng đầu, sau đó bật cười: “Tiền kiếm được 7 con số, ăn mừng bằng một bình rượu và bịch đậu phộng, cũng thú vị đấy, tôi cũng muốn đăng lên dòng thời gian.”
An Lương nhắc nhở: “Mọi người muốn đăng dòng thời gian hay muốn kể kiếm được bao nhiêu tiền cũng được, nhưng đừng để lộ ra nguồn gốc cụ thể, tránh sau này không còn cơ hội như vậy nữa đâu.”
“An Lương yên tâm!” Tiền Tiểu Cương lập tức trả lời.
Theo như sự dặn dò, nhân viên phục vụ đã đem đến bốn bình rượu và đậu phộng, Tiền Tiểu Cương hào phóng gửi tiền boa 200 tệ cho nhân viên phục vụ, khiến cho nhân viên phục vụ có chút ngơ ngác không hiểu.
Bốn bình rượu được đặt trên bàn trà, bốn bịch đậu phộng đều đã được xé và gom lại với nhau, Tiền Tiểu Cương chụp ảnh trước sau đó đăng trên dòng thời gian.
‘Vừa kiếm được lợi nhuận 8 con số, đàn anh bảo phải ăn mừng một chút, đậu phộng đã chuẩn bị xong!’
Tiền Tiểu Cương biết ý nghĩa hài hước của câu ‘Nếu có đĩa đậu phộng’. (2)
(2) Nguyên văn “Nếu có đĩa đậu phộng, chắc sẽ không say thế này”: Bắt nguồn từ Đông Bắc, ý nói hành động và lời nói chẳng liên quan gì với nhau, tựa như kẻ say; cũng có nghĩa nhắc nhở mọi người nên tỉnh táo.
Lý Tồn Viễn không có ý định đăng dòng thời gian.
Vân Hải Dương hỏi: “Tồn Viễn, cậu không khoe khoang gì sao?”
“Tôi không dám.” Lý Tồn Viễn thành thật trả lời: “Sau khi khoe khoang, em trai, em gái, anh trai, chị gái, mỗi người bọn họ đều đến mượn tôi 200.000 - 300.000 tệ, có nhất thiết không?”
Tiền Tiểu Cương bật cười ha ha: “Không tới nỗi, lúc tôi đi mượn tiền, tôi đã bàn xong vấn đề lãi với tất cả, chỉ là làm ăn, không phải đặc ân, lợi nhuận của tôi phải là tôi tự hưởng!”
Vân Hải Dương cười nham hiểm: “Xem ra nghèo cũng có cái tốt của nghèo, không có ai kiếm tôi mượn tiền.”
An Lương nói đùa: “Hải Dương, mượn ít tiền đi, kiểu mà mượn không trả ấy!”
“Cút cút cút, An Lương, cậu kiếm được nhiều nhất đấy!” Vân Hải Dương không tin An Lương muốn mượn tiền.
‘Chúc mừng ký chủ hoàn thành một lần chia sẻ đặc biệt, nhận được gói quà đặc biệt, xin hỏi ký chủ có mở ra không?
Vậy mà lại được gói quà đặc biệt!