Bắt Đầu Làm Thần Hào

Chương 166. Hạ màn!

Chương 166. Hạ màn!
Ở trang trại Sơn Thủy Mộc, một đám người ăn dưa thực sự cho rằng Ngô Hạo đang biểu diễn đập chai rượu vào trán, sau khi chai rượu đầu tiên bị đập vỡ, quần chúng ăn dưa lập tức vỗ tay cổ vũ.
Một tai nạn đã xảy ra trong lần đập chai rượu thứ hai. Mảnh vỡ của chai bia đã cắt vào trán Ngô Hạo, nhưng Ngô Hào vẫn không dừng lại, cậu ta tiếp tục nhặt chai bia thứ ba rồi đến chai thứ tư.
Đến chai thứ năm, Ngô Hạo trực tiếp ngất đi.
An Lương bình tĩnh hỏi: "Xe cấp cứu hẳn là đến nơi rồi phải không?"
Vân Hải Dương gật đầu, "Ừm, vừa hỏi xong, bọn họ đã tiến vào đường phụ."
“Mọi người đều giải tán đi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, xe cấp cứu sẽ đến đây ngay lập tức.” Lý Tồn Viễn duy trì trật tự tại hiện trường.
Trong vòng chưa đầy hai phút, xe cấp cứu đã đến trang trại Sơn Thủy Mộc và đưa Ngô Hạo đi.
An Lương đã gửi một tin nhắn trên WeChat, nói rằng cậu sẽ không nhắm mục tiêu vào Ngô Hạo nữa, nhưng cậu vẫn cần phải theo dõi Ngô Hạo và đồng thời tiến hành công tác bảo vệ Trần Tư Vũ.
Nếu sau này Ngô Hạo vẫn không giác ngộ thì An Lương chỉ có thể đưa cậu ta đến Thái Lan du lịch.
Xe cấp cứu hộ tống Ngô Hạo đi, tâm tình An Lương vui vẻ ở lại Sơn Thủy Mộc nếm món cá hấp một lần nữa.
Lần trước ở Sơn Thủy Mộc, An Lương độc cô cầu rượu toàn trường, không hề để ý thưởng thức hương vị của món cá hấp, bây giờ nếm lại một lần nữa nhưng vẫn không nhận được phần thưởng món ngon.
Chỉ có thể nói rằng món cá hấp này có tiếng mà không có miếng?
Trong bệnh viện Cầu Vồng ở quận Đồng Châu, Ngô Xuân Sinh đưa vợ đến bệnh viện, bọn họ nhìn thấy Ngô Hạo đầu quấn đầy băng. Ngay lập tức Vu Bình, mẹ của Ngô Hạo khóc toáng lên.
“Lão Ngô, con trai của chúng ta đã xảy ra chuyện gì, ông mau đi báo án!” Vu Bình nhìn Ngô Xuân Sinh nói.
Ngô Xuân Sinh lười để ý đến Vu Bình, ông ta đã đoán được câu trả lời, vì ông thấy thông tin nóng về Ngô Cẩm Ký trên mạng đã bị rút lại, sự phổ biến của các thông tin đang mờ dần.
"Bà câm miệng!” Ngô Xuân Sinh hừ lạnh: “Chăm sóc nó cho thật tốt. Tôi ra ngoài xử lý công việc một chút.”
Trên hành lang, Ngô Xuân Sinh đang hỏi tình hình hiện tại của Ngô Cẩm Ký thông qua điện thoại di động của mình, một người đàn ông trung niên bước đến bên cạnh Ngô Xuân Sinh, ông ta chủ động nói: "Xin chào ông Ngô."
“Là anh?” Ngô Xuân Sinh cảnh giác nhìn đối phương.
"Ông Ngô không cần căng thẳng, tôi chỉ đến để gửi một tin nhắn, chuyện lần này đã đến lúc hạ màn, nếu như các người vẫn còn ý nghĩ gì thì lần sau sẽ không dễ dàng vượt qua như vậy.” Sau khi người đàn ông trung niên nói xong thì lập tức rời đi.
Ngô Xuân Sinh nhìn bóng lưng đối phương rời đi, rõ ràng đối phương không hề nói lời nào gay gắt nhưng Ngô Xuân Sinh lại cảm thấy đối phương không hề có ý nói đùa, thậm chí còn có một loại cảm giác đáng sợ.
"Rốt cuộc người này là ai?” Ngô Xuân Sinh tự suy ngẫm trong lòng, nhưng đồng thời cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, bên kia biểu thị rằng lần này mọi chuyện đã kết thúc, vậy có nghĩa là Ngô Cẩm Ký vẫn còn một con đường sống.
Mặc dù Ngô Cẩm Ký sẽ bị mất đi một phần thị trường, nhưng ít nhất nó vẫn còn có thể tồn tại.
Ngô Xuân Sinh thực sự không quan tâm đến việc Ngô Hạo đã gặp phải, ngược lại ông hy vọng rằng Ngô Hạo sẽ trưởng thành hơn sau khi trải qua chuyện lần này.
Nếu Ngô Hạo vẫn là bùn nhão không đắp nổi tường, vậy thì Ngô Xuân Sinh sẽ kiểm soát Ngô Hạo chặt chẽ, xử phạt cậu ta về mặt kinh tế, đưa cậu ta vào cấp độ cơ bản nhất của Ngô Cẩm Ký để rèn luyện thật tốt.
Nếu không, Ngô Hạo sẽ chơi một trò thiêu thân khác, điều này sẽ kích động đối thủ hoàn toàn tập trung vào Ngô Cẩm Ký.
"Đứa con trai tội nghiệp của chúng ta, lão Ngô, ông còn coi nó là con của ông sao?” Vu Bình vẫn náo loạn một cách vô lý.
Ngô Xuân Sinh thờ ơ nhìn Vu Bình, "Nếu bà lại gây chuyện thì chúng ta sẽ thật sự ly hôn!"
Vu Bình muốn mở miệng, nhưng cuối cùng bà lại không nói gì cả.
Ở phía bên kia, sau khi ăn ở trang trại Sơn Thủy Mộc, An Lương đến Học viện âm nhạc Quốc gia, cậu thấy Trần Tư Vũ trong phòng chơi piano.
“Hôm nay anh có mang kem đến không?” Trần Tư Vũ trêu chọc.
An Lương hỏi: "Vết thương ở chân đã lành chưa?"
“Nó lên sẹo lâu rồi!” Trần Tư Vũ đáp: “Anh chỉ giỏi làm ầm lên thôi, vết thương nhỏ như vậy, không thành vấn đề.”
An Lương lấy điện thoại di động ra, đưa cho Trần Tư Vũ nói: "Đúng rồi, hôm nay đi ăn trưa anh đã bắt gặp một màn biểu diễn, em xem xem có thích không?"
“Biểu diễn?” Trần Tư Vũ nhận điện thoại và bấm play.
Sau đó, nhìn thấy Ngô Hạo dùng chai rượu đập vào trán, cô khẽ cau mày đưa điện thoại cho An Lương.
"Anh…" Trần Tư Vũ do dự: "Phòng tuần tra sẽ không gây chuyện đấy chứ?"
"Cậu ta muốn biểu diễn màn đập vỡ chai rượu trên trán, anh có thể gặp rắc rối gì?” An Lương cười hỏi ngược lại.
“Cảm ơn.” Trần Tư Vũ thì thầm.
An Lương xua tay: "Không liên quan, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
Trần Tư Vũ từ chối: "Em còn phải luyện đàn, buổi tối mời anh đi ăn cơm, món nội tạng cá khô ở đầu ngõ sau, anh ăn nữa không?"
"Vì sao lại không ăn?” An Lương đáp: “Vậy anh đi trả xe cho anh chàng trẻ trâu trước, ngày mai tôi trở về rồi.”
“Ồ!” Đột nhiên Trần Tư Vũ im lặng, dừng lại gần mười giây trước khi tiếp tục hỏi: “Khi nào thì anh lại đến Đế Đô một lần nữa?”
“Bất cứ lúc nào cũng có thể!” An Lương đáp lại bằng một nụ cười: “Thiên Phủ và Đế Đô chỉ cách hai giờ đồng hồ. Em gửi cho anh một tin nhắn thì anh sẽ bay qua ngay.”
Khóe miệng Trần Tư Vũ nhếch lên: "Anh mau đi trả xe đi!"
"Được!” An Lương gật đầu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất