Bắt Đầu Làm Thần Hào

Chương 172. Tiễn anh em lên đường!

Chương 172. Tiễn anh em lên đường!
An Lương lái chiếc xe Porsche 911 Turbo S đến chỗ Công ty Kiến Trúc An Thịnh, cậu gọi điện trước cho An Thịnh Vũ, An Thịnh Vũ lái chiếc xe thể thao Palamela ra ngoài để đổi với An Lương.
“Bố, con đi trước đây” An Lương vẫy tay.
“Uống rượu thì đừng có lái xe!” An Thịnh Vũ nhắc nhở.
“Yên tâm, con không uống rượu!” An Lương trả lời.
Sau khi rời khỏi Công ty Kiến Trúc An Thịnh, An Lương lái xe hướng đến nhà của Lưu Khải, trên đường đi, An Lương gọi điện thoại cho Lưu Khải.
“Đồ ngốc, Lương Siêu và Chu Khang đến chưa?” An Lương hỏi.
“Đều đến cả rồi, đang ở nhà của tôi” Lưu Khải trả lời.
“Ừm, các cậu xuống dưới đi, cùng lắm 3 phút nữa là tôi tới” An Lương nói.
“Ừm” Lưu Khải trả lời xong, An Lương tắt máy.
Chưa đầy 3 phút, An Lương đã đậu xe dưới nhà Lưu Khải, nhìn ba người họ từ xa bước tới, An Lương hô to kêu gọi.
Lưu Khải ngồi ghế lái phụ, Lương Siêu và Chu Khang ngồi phía sau, một phải một trái.
Sau khi Chu Khang lên xe, cậu thuận miệng khen một tiếng: “Đệch! Xe thể thao Palamela 4.0T, rèm che nắng chỉnh điện ở ghế sau, màn hình HUD, dàn loa lại nhiều, An Lương, ghen tị quá!”
Chu Khang quả thật rất am hiểu về xe!
Lúc trước, An Lương khai cuộc bằng chiếc xe Porsche 911 Turbo S cao cấp, cũng là do Chu Khang chỉ ra.
“Xe của bố tôi” An Lương trả lời.
Chu Khang đùa giỡn: “Bố cậu có thiếu con không?”
“Tôi không thiếu em trai!” An Lương trêu ngược lại.
Lưu Khải tò mò: “Xe của chú An không phải là Audi A6L sao?”
“Bố tôi vừa đổi xe gần đây” An Lương không nói rằng chính mình là người đổi xe cho An Thịnh Vũ, vì mọi người đều là mối quan hệ bạn học đơn thuần, không nhất thiết phải tỏ vẻ khoe khoang trước mặt bọn họ.
“Đúng rồi, An Lương, hôm nay chúng ta ăn cái gì?” Chu Khang tò mò hỏi.
An Lương đưa gợi ý: “Quán ăn cao cấp nhất ở Thịnh Khánh chúng ta là quán nào?”
Chu Khang nghĩ ngợi: “Sky Wings?”
Đối với người bình thường mà nói, Sky Wings quả thực là quán ăn cao cấp nhất ở Thịnh Khánh, nhưng Sky Wings chỉ là ‘đàn em’, dạng buffet 498 tệ một người, còn có thể tốt cỡ nào?
An Lương mỉm cười, trả lời: “Mạnh dạn đoán đi!”
Chu Khang ngẫm nghĩ một hồi sau đó nói: “Làm phiền rồi, cái nghèo đã hạn chế sự tưởng tượng của tôi, hoàn toàn không đoán ra được là quán nào.”
Lưu Khải trả lời: “Chọn đại một chỗ nào đó là được rồi, xiên nướng cũng được, không cần tốn kém quá đâu!”
Lương Siêu tán thành: “Đúng vậy, An Lương, chọn đại thôi, có thịt có rượu là được”
Chu Khang cũng tán thành: “Hay là chúng ta đi buffet thịt bò cũng được, thịt bò đủ no, rượu lại miễn phí”
Không thể không nói, những người bạn học cấp 3 đều đơn giản như vậy thôi, thời trẻ bọn họ, đơn thuần mộc mạc, không hề gian xảo.
An Lương trả lời: “Nhìn thấy mọi người sắp phải chia tay, đường ai nấy đi, cho nên tôi phải sắp xếp một chút, đồng thời cũng là tiễn mọi người lên đường!”
Ba người bọn họ hoàn toàn câm nín, lời nói này hình như có gì đó sai sai?
Lưu Khải chửi bậy: “Đệch, tiễn anh em lên đường!”
“Khụ khụ, An Lương, tôi nhớ ra rồi, bếp gas nhà tôi còn đang mở, tôi phải về nhà để đóng cái đã” Chu Khang phối hợp.
Lương Siêu cũng phối hợp: “Mẹ tôi bảo tôi phải về nhà ăn cơm”
An Lương bật cười ha ha: “Cửa xe đã bị hàn chặt, lên xe rồi còn muốn chạy?”
Bốn chàng trai trẻ cười vỡ mồm một hồi, An Lương mới tiếp tục nói: “Đích đến của chúng ta là Nguyệt Đảo, hôm nay tôi đã sắp xếp một buổi yến tiệc cá nóc”
Chu Khang lập tức nói đùa: “Á đù, An Lương, cậu thật sự muốn tiễn anh em lên đường sao?”
Lưu Khải tiếp lời: “Hình như tôi chưa từng đắc tội với cậu mà?”
“Run rẩy sợ hãi, có phải tôi đã bị oan không?” Lương Siêu cũng mở miệng.
Cái gọi là cá nóc, không phải chúng có độc sao?
Tương truyền, khi ăn cá nóc, phải đưa cho đầu bếp nấu nướng ăn trước để xác định rằng nó không có độc, mà dù có độc thì người hi sinh chết trước cũng là đầu bếp nấu nướng.
An Lương giải thích: “Mọi người cứ yên tâm, buổi tiệc cá nóc không sao đâu, cá nóc mà nhà hàng bây giờ sử dụng, đều là loại được nhân giống chọn lọc và nuôi trong nhiều năm, bọn họ cũng đã loại bỏ hết chất độc chết người, chỉ sót lại một lượng độc cực ít mà thôi”
“Ngoài ra, đầu bếp của buổi tiệc cá nóc ở Nguyệt Đảo là một vị đầu bếp lão luyện có kinh nghiệm 20 năm, đầu bếp cũng sẽ là người ăn trước, can đảm lên tí đi, nếm thử cá nóc tươi ngon nhất” An Lương bổ sung.
Lưu Khải cười ha ha: “An Lương ăn trước chứ?”
“Được thôi!” An Lương trả lời.
Có độc trong cá nóc?
Không thể nào!
An Lương có thể dự đoán nguy hiểm mà, hiểu giùm đi!
Thực tế thì An Lương nói đúng, cá nóc mà nhà hàng bây giờ sử dụng, đều là loại cá nóc không có độc, được nhân giống chọn lọc, nếu muốn ăn loại cá nóc chính thống?
Đề nghị đi Neon!
Còn về việc có bị độc giết chết hay không?
Yên tâm!
Đầu bếp sẽ là người ăn trước!
Chiếc xe thể thao Palamela bon bon trên đường gần 1 tiếng, rời khỏi thành phố Thịnh Khánh phồn hoa, hướng về phía rìa của thành phố, nơi có một cái đảo hình lưỡi liềm. Bốn người bọn họ vừa bước xuống xe ở bãi đậu xe, một người đàn ông trạc cỡ 30 tuổi bước đến chào đón.
“Hoan nghênh quý khách đã đến Nguyệt Đảo” Người đàn ông trung niên chào hỏi: “Tôi là Lâm Văn Phúc”
An Lương trả lời: “Xin chào, chúng tôi có đặt bàn trước rồi, họ An.”
“Xin chào, cậu An, mời qua bên này, chúng tôi đã bố trí xong ở phòng Lâm Giang.” Lâm Văn Phúc chính là ông chủ của Nguyệt Đảo, ông ấy đảm nhiệm việc chào đón khách để tạo cảm giác nhiệt tình chu đáo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất