Chương 229: Một chuyện có ý nghĩa
Bãi đậu xe ngoài trời viện mồ côi Tây Phố.
An Lương và Bạch Nguyệt cũng gia nhập với nhân viên khuân vác hàng hóa xuống, một thùng lại một thùng vật tư được để ở bãi đậu xe ngoài trời, chờ phân loại xong rồi mới đưa vào.
Nhân viên của viện mồ côi, một phần khá lớn trẻ em cùng với An Lương và Bạch Nguyệt cùng nỗ lực, bỏ ra một giờ mới chuyển được hết hàng hóa xuống.
An Lương mệt đến đầu đầy mồ hôi, một bé trai bảy, tám tuổi đưa một tấm khăn giấy cho An Lương.
An Lương mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, anh trai cực khổ rồi.” Bé trai cực kỳ hiểu chuyện, nó cũng vừa mới giúp đỡ làm một ít chuyện vừa với khả năng của mình.
An Lương nhìn về phía Bạch Nguyệt, người này cũng mệt đến đầu đầy mồ hôi, nhưng cái khí chất nhu nhược tự bế vốn có kia đã biến mất, cô đang uống nước một bé gái bê tới, khi cô trả lại nước cho bé gái, khi đối phương uống nước, cô cười rất vui vẻ.
“Bạc học Bạch Nguyệt.” An Lương gọi.
Bạch Nguyệt nhìn về phía An Lương.
An Lương cũng không nói gì, cậu chỉ vung vung tay.
Một giờ trưa, An Lương và Bạch Nguyệt đang trải nghiệm cơm trưa của viện mồ côi, Lâm Hạ cũng cùng đi.
“An tiên sinh, Bạch nữ sĩ, thức ăn viện mồ côi chúng tôi hơi đơn sơ một chút, xin thứ lỗi.” Lâm Hạ khách khí nói.
Cơm trưa của viện mồ côi là hai món ăn, một canh, một thịt xào ớt xanh, một cải trắng nấu nước, một phần canh bí đỏ đậu xanh, tuy rằng phân lượng sợi thịt xào ớt xanh có hơi ít, nhưng phối hợp dinh dưỡng cân đối.
“Bọn nhỏ cũng không chê, tôi còn có thể ghét bỏ sao?” An Lương đáp lại.
Bạch Nguyệt đã bắt đầu ăn, cô rất đói, lúc vận chuyển vừa rồi đã tiêu hao một lượng lớn thể lực.
“Xin hỏi còn có thể thêm cơm không?” Bạch Nguyệt nhỏ giọng hỏi Lâm Hạ.
Lâm Hạ hơi sững sờ, sau đó mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên có thể. Mời tới bên này, tôi đưa Bạch nữ sĩ đi lấy thêm cơm.”
Sau khi hai người rời đi, một bé trai cầm một phần tư quả táo lại đây, cậu để quả táo bên cạnh bàn ăn của An Lương rồi nhanh chóng chạy đi, sau đó đứng cách đó không xa, cẩn thận từng li từng tí lại đầy lòng chờ mong nhìn An Lương.
An Lương liếc mắt nhìn bé trai kia, cậu cầm lấy một phần tư quả táo, cắn một miếng dưới ánh mắt chờ mong của đối phương, rồi lớn tiếng nói: “Cảm ơn!”
Bé trai vui cười rời đi.
Sau khi cậu bé rời đi chưa được mười giây, lại có một bé trai nữa chạy tới, cậu đem một món đồ chơi xe đẩy đặt ở bên cạnh An Lương, lúc rời đi còn tràn ngập dáng vẻ không muốn.
An Lương cầm lấy món đồ chơi xe đẩy, cậu thử trượt ở trên bàn ăn mấy lần, sau đó đứng lên, đuổi theo bé trai kia, đưa món đồ chơi xe đẩy trả lại cho đối phương.
“Cảm ơn người bạn nhỏ, cái này trả lại em, hi vọng em có một tết Trung thu vui vẻ.” An Lương ngồi xổm trước mặt đối phương, vỗ vỗ bả vai cậu.
Bé trai do dự mấy giây mới đáp lại nói: “Anh à, hôm nay em rất vui, em rất thích tết Trung thu.”
“Vui vẻ là được rồi.” An Lương đáp lại.
Bạch Nguyệt và Lâm Hạ đã trở về, các cô yên lặng nhìn.
“Anh ơi, lần sau… Tết Trung thu lần sau, anh lại đến chứ?” Lòng bé trai đầu ước ao nhìn An Lương, ngày hôm nay cậu thật sự rất vui, hôm nay cậu được ăn bánh Trung thu và táo, còn được chia cho một món đồ chơi xe đẩy, cậu thực sự rất thích tết Trung thu.
An Lương đưa tay phải ra, làm một dấu móc tay: “Tết Trung thu năm sau, anh sẽ lại tới nữa, tuyệt không thay đổi.”
“Vâng!” Bé trai hài lòng móc tay với An Lương.
“Vậy em nói cho anh biết, em tên là gì?” An Lương hỏi.
“Em… em tên là Chương Hải.” Bé trai có chút chần chờ rồi nói, thực ra cậu là cô nhi, cái tên này là cậu chọn dưới sự giúp đỡ của thầy giáo dạy văn hóa.
“Chương Hải, em nhớ kỹ, anh tên là An Lương, An của bình an, Lương của thiện lương. Tết Trung thu sang năm, chúng ta sẽ gặp lại.” An Lương nói.