Chương 289: Đã tìm được xe, nhưng…
Nhà hàng Tam Đạo Lão Môn.
Nhà hàng này nằm ở một trong ba vị trí đắc địa của Đế Đô, đã kinh doanh được 37 năm và là một quán lâu đời đã có tiếng.
Trần Tư Vũ lái chiếc BMW Edition M8 Barcelona Blue Thunder một cách thành thạo đỗ xe ở bãi đỗ ngoài trời. Sau khi xuống xe, cô khoác tay An Lương đi vào.
“Quả nhiên M8 tốt hơn 812 trước đó nhiều!” Trần Tư Vũ cảm thán nói.
“À, nói đến chiếc 812, nó bị trộm rồi. Em tin được không?” An Lương thở dài.
“Hả?” Trần Tư Vũ sửng sốt. Thời này, tình trạng mất trộm xe đã vô cùng ít ỏi, đằng này lại là xe siêu xe hạng sang. “Chuyện là như thế nào?”
An Lương vừa đi vừa giải thích tình hình.
Tiền Tiểu Cương và Vân Hải Dương cũng thỉnh thoảng chen vào nói, thể hiện rằng bọn họ nghi ngờ Vương Thụy. Dù sao, trước kia bọn họ cũng có xung đột tại Thập Tam Tiên Sinh.
“Nói một cách hợp lý, cốt lõi cơ bản nhất của lần xung đột này chính là chiếc xe Ferrari 812 SuperFast, phải không?”
Khi Trần Tư Vũ từ chối bắt chuyện với Giả Đức Văn đã lấy Ferrari 812 SuperFast làm lý do.
Nếu như không có chiếc Ferrari 812 SuperFast này, chỉ sợ cũng không có mọi chuyện tiếp sau?
Món ăn đặc trưng của Tam Đạo Lão Môn chính là gà hầm, gà hầm chính gốc. Nhờ gà hầm chính gốc này mà Tam Đạo Lão Môn đã tồn tại được 37 năm.
“An Lương, cho anh một cái đùi gà!” Trần Tư Vũ đưa cho An Lương một cái đùi gà.
Vân Hải Dương giả vờ nôn ọe: “Chị dâu, em nôn, làm ơn đi. Mọi người ở đây đều là người một nhà, đừng làm đau lòng bọn độc thân chúng em nữa.”
Tiền Tiểu Cương hừ một tiếng: “Cuối cùng tôi cũng biết vì lý do gì mà danh tiếng của anh Hải Dương không xong. Loại EQ này, độc thân là đáng rồi!”
“Khốn kiếp, tên này, cậu đột nhiên lại muốn làm tôi?” Vân Hải Dương biểu đạt bất mãn.
Độc thân thế nào?
Độc thân có lỗi sao?
Anh ta cũng chỉ là độc thân, cũng không phải là thiếu các em gái được không?
Anh có thể sở hữu Porsche 911 Galley-La không phải vấn đề tốt à?
Tiền Tiểu Cương không có đáp lại Vân Hải Dương chút nào. Cậu ta nói với Trần Tư Vũ: “Chị dâu, chị có chị em nào không? Học viện âm nhạc quốc gia, học viện múa quốc gia, em đều có thể nhận lời!”
An Lương đột nhiên nghĩ đến Ninh Nhược Sương, cậu cười mắng: “Một đám đàn ông cặn bã các người chớ làm loạn, đến lúc chia tay thì làm sao bây giờ?”
Vân Hải Dương tán thành phản kích: “Đúng đúng đúng, Tiểu Cương, tên cặn bã như cậu coi như bỏ qua đi! Dù sao người cặn bã cậu một năm đổi mười hai người bạn gái. Đừng làm hại chị em của chị dâu. Nếu muốn giới thiệu thì phải giới thiệu cho tôi.”
?
Tiền Tiểu Cương im lặng nhìn Vân Hải Dương không nói nên lời. Người này không còn chút mặt mũi nào nữa sao?
Có phải cậu ta đã quên rằng hôm thứ sáu bọn họ đã dừng xe tại học viện ngoại ngữ bày hàng vỉa hè bán nước sao?
Tên Vân Hải Dương này lại dựa vào gì mà không thấy mình là một tên cặn bã nhỉ?
Lý Tồn Viễn nói: “Nếu so giữa các người, tốt nhất thì vẫn giao cho tôi đi!”
“Tồn Viễn không nói nhiều lời, ngay chuyện ở Hoa Nở Thủy Dục mà tìm hiểu một chút?” Tiền Tiểu Cương đáp lại nói.
“...” Lý Tồn Viễn im lặng.
Trên thực tế, nhìn hình tượng hoàn mỹ của Lý Tồn Viễn là vậy nhưng cậu ta cũng là một tên đàn ông cặn bã. An Lương liếc mắt là có thể nhìn ra.
Trần Tư Vũ cười khẽ : “Tôi không giới thiệu. Các người tìm anh Lương. Thời gian lúc trước anh ấy cố ý tuần sát từng gian phòng piano ở trường của tôi. Em gái lớp dưới xinh đẹp nhất, chị gái lớp trên mê người nhất, còn có nghiên cứu sinh, anh ấy đều gặp qua toàn bộ!”
“...” An Lương im lặng, có phải cô gái này là lại quên đi cậu tàn bạo như thế nào rồi không?
“Oa!” Vân Hải Dương hâm mộ nói. “Lương ca thật tuyệt vời! Lần sau cậu dẫn tôi đi đi, tôi cũng muốn xem qua từng phòng piano như thế!”
Lý Tồn Viễn giơ ngón tay cái lên. “Tôi phục!”
Tiền Tiểu Cương than thở: “Lương ca, cậu làm như thế nào mà chị dâu lại không ghen?”
“Hôm nào đưa các người đi! Các người tự mình nhìn!” An Lương tỏ thái độ không giải thích. Người nào đi, người đó biết?
Đến cuối bữa ăn, Tiền Tiểu Cương nhận được cuộc điện thoại của đội tuần tra.
“Ừm, được rồi, chúng tôi biết rồi, lập tức đến ngay.” Tiền Tiểu Cương đáp lại.
Kết thúc cuộc gọi, Tiền Tiểu Cương giải thích: “Phòng tuần tra gọi đến. Bọn họ đã tìm được chiếc 812 kia. Nhưng bọn họ không nói rõ tình huống cụ thể qua điện thoại. Chúng ta tự đi qua đó một chuyến.”
“Tìm thấy nó ở đâu?” An Lương tò mò.
“Ngay tại Bắc Ba Đạo, cũng gần chúng ta, khoảng chừng cách 10 phút thôi.” Tiền Tiểu Cương đáp lại.
Sau khi mọi người trả tiền, Tiền Tiểu Cương dẫn họ đến địa điểm kia. Mười hai phút sau, họ đã đến nơi cần đến.
Vị trí mục tiêu là một trụ đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường. Nhưng cái ngã tư này đã bị phong tỏa, bởi vì ở trung tâm ngã ngư đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng.
Hai chiếc xe đụng vào nhau, đồng thời phát sinh trận hỏa hoạn nghiêm trọng. Nhìn hiện trường, hai chiếc xe đều bị cháy thành không thể nhìn ra hình dạng!
Tiền Tiểu Cương là chủ nhân của Ferrari 812 SuperFast. Cậu ta trao đổi cùng đội tuần tra. Sau một lát, Tiền Tiểu Cương trở về, ánh mắt nhìn An Lương một cách kỳ lạ.
“Lương ca, em phục!” Tiền Tiểu Cương cảm thán.
“Tình huống như thế nào?” An lương giả vờ buồn nôn rồi nói: “Vì sao cậu lại phục, tôi làm chuyện gì sao?”