Chương 407: Sợ tranh chấp à?
Phòng ký túc 307.
An Lương trở về phòng cùng với một túi các loại kem: “Mấy con cún của bố ơi, bố đây mua kem về này. Các con có muốn ăn không?”
Đáng lẽ lúc vừa nghe An Lương nói thế, ba thằng đàn ông tồi kia sẽ phản kháng lại. Nhưng khi nhìn thấy mấy que kem, toàn bộ bọn họ đều nhiệt tình trả lời.
“Ăn ăn ăn! Tôi muốn ăn Chorus!” Mã Long nhảy xuống giường.
Lữ Văn Sơn ân cần cầm lấy que kem mà An Lương đưa cho, rồi đáp lại: “Thật là không có tiền đồ mà! Rõ ràng có Magnum ở đây, sao lại chọn ăn Chorus cơ chứ?”
Trầm Thế Trung phàn nàn: “Tôi thấy Chicecream rồi sao cậu lại cho tôi Magnum?”
An Lương đang ăn Chicecream, sau khi ăn xong vài que thì nói: “Thân sĩ, tôi giúp cậu đánh, cậu cứ ăn kem đi.”
“Cậu được không đấy, Lương ca?” Trầm Thể Trung lộ ra sự hoài nghi: “Tôi còn đang đánh dở rank kim cương hai đấy nhé!”
“Chắc chắn được!” An Lương trả lời: “Zed 5/0/3, chống lại Renekton 0/6/0, rồi còn cả Elise đi rừng 0/2/2 nữa chứ. Cậu nghĩ tôi có thể thua sao?”
“Tôi đánh chung đó, cái tên Master Yi đi rừng đó, đánh không lại thì gọi nó!” Trầm Thế Trung tránh sang một bên.
Vài phút sau, mặt của Trầm Thế Trung tái nhợt!
An Lương bình thường còn ở rank Đồng, mà đây là rank kim cương đấy. Kỹ năng của An Lương có thể thắng sao?
Chết tiệt!
Trầm Thế Trung nhanh ngoạm hết que kem vào miệng, cậu đau khổ nói: “Lương ca, ông Lương, ba Lương à. Để tôi tự chơi đi, cậu mau để cho tôi chơi đi. Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!”
Lữ Văn Trung và Mã Long đều ngồi xem kịch, bọn họ nhịn không nổi mà bật cười.
Sắc mặt An Lương đen kịt: “Game này khó thật đấy!”
Zed 5/0/3 mà lại đánh không lại Renekton 0/6/0, thật là nực cười!
Nhất định là do trò chơi quá khó!
An Lương cởi giày ra rồi rửa chân, sau đó thì lên giường nằm. Cậu nhắn tin vào hội nhóm Đế Đô.
'An Lương: Có đó không?"
'Tiền Tiểu Cương: Có mặt! Tôi đang ở trường đua xe quốc tế Goldenport, ghế lái phụ là một em gái. Chuẩn bị có cuộc đua xe, tối cũng có nữa. Hãy cho tôi lời khuyên!'
'Vân Hải Dương: Định vị'
'Vân Hải Dương: Đang ở Linh Khúc, tâm lý đang suy sụp!'
'Vân Hải Dương: Nhà tôi kêu tôi tới để xem tình hình, tôi thấy nó cũng chỉ là một ngọn núi cằn cỗi, tôi thấy nó chả có gì cả, chỉ cảm thấy hoang vắng!'
'Lý Tồn Viễn: Lương ca muốn qua đây không?'
'An Lương: Tuần này không đến, tuần sau sẽ đến.'
'An Lương: @Lý Tồn Viễn: Có cách nào để sắp xếp một phòng thí nghiệm để thử vật liệu rồi sắp xếp thêm hai nhà nghiên cứu vật liệu cao cấp tới không?'
'Lý Tồn Viễn: Có việc gì vậy?'
'An Lương: Ừ. Chuẩn bị có việc. Việc này cần phải bảo mật, nếu như có tài nguyên thì hãy sắp xếp chúng lại, bao gồm cả việc giúp đỡ các nhà nghiên cứu. Nhất định phải làm một cách bài bản và cũng phải giải thích trước. Trước khi làm theo kế hoạch của chúng ta, bọn họ không được liên lạc được với bên ngoài, nhất định phải tuân thủ biện pháp bảo vệ của chúng ta.'
'Tiền Tiểu Cương: Nghe thôi đã kích thích rồi!'
'Tiền Tiểu Cương: Mỗi lần Lương ca nói mấy chuyện phải bảo mật như này, tôi cảm thấy chúng ta lại có thêm cơ hội rồi!'
'Vân Hải Dương: Đợi tôi nữa, tôi còn chưa lên xe mà!'
'Vân Hải Dương: Tôi lập tức quay lại ngay!'
'An Lương: Đừng hoảng, tuần sau mới bắt đầu.'
'Vân Hải Dương: Tôi không thể ở lại Linh Khúc được nữa. Cái tên Tuấn Phong này ác thật, cái gì cũng không biết. Chúng tôi uống phải rượu giả một lần rồi này!'
'Tiền Tiểu Cương: Ha ha ha!'
'An Lương: Rượu giả cũng được lắm đấy!'
'Lý Tồn Viễn: Mùi vị thế nào?'
'Vân Hải Dương: Đừng nói tới cái rượu giả đó nữa. Nói chuyện phòng thí nghiệm thử nghiệm vật liệu đi. Trong nhà Tồn Viễn chắc chắn có thể xử lý được, còn mấy cái chuyên gia gì đó chắc cũng không có vấn đề gì…'
'Lý Tồn Viễn: Chắc chắn là không có vấn đề gì. Tôi có thể sắp xếp hai vị chuyên gia có thẩm quyền. Lương ca, cậu muốn nghiên cứu thứ gì thế?'
'An Lương: Đừng lấy chuyên gia có thẩm quyền! Cứ lấy đại hai nhà nghiên cứu thôi là được rồi, miễn là tới lúc đó có chuyên gia bài bản là được!'
'Lý Tồn Viễn: Không thành vấn đề!'
'Lý Tồn Viễn: Lương ca, cậu định nghiên cứu cái gì thế?'
'An Lương: Tôi chuẩn bị nghiên cứu công nghệ di động và công nghệ xếp chồng các hình vật khối nhỏ màu đỏ, nếu như có sự khác nhau về chất liệu thì sẽ ảnh hưởng như thế nào.'
'Lý Tồn Viên: Chúng ta xem cách chuyển động của viên gạch?'
'Vân Hải Dương: Không hỏi nữa, đợi tới tuần sau đi.'
'Tiền Tiểu Cương: Có hạn lượng tài chính không?'
'An Lương: Chỉ cần ba nhà chúng ta hợp sức, không sợ xảy ra mấy cuộc điều tra kinh tế xuyên biên giới. Tôi nghĩ chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền!'
'Tiền Tiểu Cương: Nước nào cơ?'
'An Lương: Nhật Bổn!'
'Tiền Tiểu Cương: Một quốc gia có cuộc sống khá bình yên, thế nên cũng không có vấn đề gì đâu. Chuyện như thế này nhà chúng tôi có thể xử lý được, tôi sẽ cố gắng xoay sở thêm nguồn vốn.'
'Lý Tồn Viễn: Nếu như là nước Anh thì còn có chút dè dặt. Nhưng là Nhật Bổn thì không sao rồi, tôi cũng tham gia vào tài trợ nguồn vốn!'
'Vân Hải Dương: Mấy lão đại ơi, đợi tôi nữa!'
Ba anh em Đế Đô sớm đã nếm được quả ngọt rồi, cái gì mà rủi ro khi tranh chấp pháp lý trong các vụ án kinh tế xuyên quốc gia cơ chứ. Tới đây đê, trực tiếp tới Đế Đô tìm bọn họ nè, xem bọn họ có sợ hay không?
Nếu như chỉ có một mình An Lương làm thì nếu không kỹ thì rất dễ bị phản công. Nhưng sau khi có sự liên kết giữa ba gia tộc thì có muốn phản cũng phải mặt với ba gia tộc này trước đã.
Suy cho cùng bọn họ cũng sẽ bị úp nồi mà thôi!
Ở đâu ra mà có chuyện không làm mà có ăn?
Chỉ là làm việc nhưng không biểu hiện rõ ra bên ngoài mà thôi.