Chương 490: Nâng cấp Vũ Nguyệt
Thứ hai, ngày mồng 2 tháng 12.
An Lương từ Triều Ca...
Khụ khụ!
An Lương đâu phải Trụ vương!
An Lương từ Thịnh Khánh trở về Thiên Phủ, đáng lẽ ra nên về từ hôm qua, nhưng hôm qua An Lương còn ở lại ký kết điều khoản mới với nhân viên của ứng dụng Răng Hổ cùng Dương Mậu Di, sau đó bị Hồ yêu quấn lấy, cuối cùng cậu cũng đã thấu hiểu niềm vui sướng của Trụ Vương.
Gần 10 giờ sáng, An Lương ngồi tàu điện đi đến Thiên Phủ, cậu không về thẳng Học viện kinh tế Thiên Phủ mà đi đến bên cạnh đường Nam Phong số 3 kiểm tra tình hình Vũ Nguyệt.
Khi An Lương đến Vũ Nguyệt, Phùng Kiệt đang mải huấn luyện nhân viên.
Vũ Nguyệt là siêu thị cao cấp, đương nhiên chất lượng phục vụ cũng phải cao cấp.
“Khụ khụ!” An Lương ho khan mấy tiếng nhắc nhở Phùng Kiệt.
Phùng Kiệt nhìn thấy An Lương đến, anh ta lập tức chào hỏi: “Tổng giám đốc An!”
Anh ta chào An Lương rồi dẫn tám nhân viên ra giới thiệu: “Vị này là ông chủ của chúng ta, tổng giám đốc An, tôi hi vọng mọi người đều nhớ kỹ, miễn sau này xảy ra mấy chuyện xấu mặt.”
Nhân viên nhà mình lại không biết mặt ông chủ?
Chuyện này rất ít khi xảy ra!
“Chào mọi người, tôi là An Lương, sinh viên Học viện Kinh tế Thiên Phủ ở kế bên, mở siêu thị Vũ Nguyệt này là để áp dụng những gì đã học vào thực tế, hi vọng mọi người sẽ có khoảng thời gian làm việc vui vẻ tại Vũ Nguyệt, lát nữa tôi sẽ để lại Email của tôi, trong quá trình làm việc mọi người có vấn đề gì cứ việc phản ánh vào hộp thư của tôi.” An Lương nói.
Công bố hòm thư cá nhân đồng nghĩa với việc công khai tiếp thu phản ánh.
Mặc dù vẫn có câu dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ người thì không nên dùng người.
An Lương đánh giá cao năng lực làm việc của Phùng Kiệt.
Có điều vẫn nên cần và phải có hệ thống quản lý.
An Lương không thể tối ngày giám sát một Vũ Nguyệt nhỏ bé này, nhưng mà cậu ta cũng lại không muốn bị người khác coi là kẻ ngốc mà qua mặt.
Cho nên An Lương phải công khai hòm thư cá nhân để tiếp thu mọi phản ánh của nhân viên ở Vũ Nguyệt.
“Tôi vẫn phải nói trước, các vị ở đây đều là mỹ nữ, mong mọi người sẽ không gửi đến cho tôi những Email kỳ quái, miễn cho ông chủ là tôi đây mắc phải sai lầm.”An Lương đùa giỡn.
Tám nhân viên ở Vũ Nguyệt đều là nữ giới, đồng thời nhan sắc đều chấm được từ 60 điểm trở lên, vượt xa so với con gái nhà bình thường.
“Hòm thư của tôi chỉ tiếp nhận những vấn đề liên quan đến công việc, ví dụ như quản lý Phùng ở bên cạnh tôi đây là người đã có gia đình, các cô phải lưu ý điều này, hiểu ý tôi không?” An Lương vẫn đùa dai.
Phùng Kiệt cười khổ: “An tổng tha mạng! Vợ tôi đã đến đây những ba lần rồi, hơn nữa còn có ý sẽ thường xuyên đến đây, dù tôi có tặc tâm nhưng lại không có tặc đảm.”
“Nghe thấy chưa? Tên này có tặc tâm!” An Lương vỗ vỗ cánh tay Phùng Kiệt.
Thông qua cách đùa giỡn này, An Lương nhanh chóng hòa nhập với nhân viên ở Vũ Nguyệt, đồng thời công khai hệ thống góp ý của Vũ Nguyệt, chỉ cần phát sinh vấn đề gì là có thể phản ánh vào hòm thư của An Lương.
“Trên lầu thế nào rồi?” An Lương vừa hỏi vừa đi lên lầu.
“Trên lầu đang hoàn thành nốt, dự định trong tuần này sẽ làm xong, sau đó có thể đưa vào kinh doanh.” Phùng Kiệt theo sau nói: “Tổng thể tiến độ nhanh hơn chúng ta dự tính, chủ yếu sử dụng vật liệu thân thiện với môi trường, trong thành phần không có Fomandehyt.”
“Nguồn nhập hàng hóa thì sao?” An Lương lại hỏi.
“Cơ bản đã bàn bạc xong xuôi rồi, dự tính trong vòng ba ngày tới, toàn bộ hàng hóa mới sẽ được đưa lên kệ.” Phùng Kiệt nói tiếp: “Gian đồ ăn nhẹ ở lầu trên tôi có thuê một đoàn người chuyên làm đồ Tây, tổng cộng có 7 người.”
“Còn về tiền lương thì sao?” An Lương quan tâm đến vấn đề lương lậu ở Vũ Nguyệt.
“Hiện tại lầu một có tám nhân viên phục vụ, lương cơ bản một tháng của một người là 5000 tệ, lại thêm tiền thưởng các loại và thưởng chuyên cần nữa, nếu như đi làm đầy đủ, cao nhất có thể nhận là 6000 tệ.” Phùng Kiệt vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của An Lương.
Bởi vì chỉ là nhân viên của siêu thị mà thôi, lương cơ bản 5000 tệ quả thực rất cao!
Tỷ như lúc trước Phùng Kiệt làm ở siêu thị Huệ Vĩnh, nhân viên bình thường lương một tháng chỉ có hơn 2000 tệ.
An Lương gật đầu nói: “Cũng được! Mức lương này hơi cao, nhưng tôi hi vọng bọn họ sẽ làm việc xứng đáng với mức lương này, kể cả về phương diện phục vụ lẫn thái độ. Anh nhớ thiết lập cơ chế khảo sát, nếu như khách hàng phàn nàn quá nhiều, anh hiểu rồi đấy?”
“Tổng giám đốc An yên tâm, tôi sẽ không lơ là.” Phùng Kiệt đáp.
Phùng Kiệt lại nói tiếp: “Bảy người ở gian đồ ăn nhẹ lấy lương theo nhóm, mỗi tháng là 65 vạn tiền lương, cộng thêm 2% nếu vượt doanh số.” Phùng Kiệt bổ xung: “Tôi sẽ thiết lập chế độ kiểm tra đánh giá nghiêm ngặt, nếu như công tác chế biến thức ăn có vấn đề, bao gồm có tóc, nguyên liệu nấu nướng không được rửa sạch, hương vị món ăn không phù hợp, vân vân, nếu như có sai sót sẽ bị phạt tiền, sai sót nhiều lần thì sẽ tìm nhóm người mới.”
An Lương gật đầu tán thành với phương án của Phùng Kiệt.
“Đúng rồi, có đủ tám nhân viên phục vụ không?” An Lương hoài nghi hỏi.
Phùng Kiệt đáp: “Đợi đến khi kinh doanh chính thức mới cho mời hai nhân viên vận chuyển hàng hóa, hai nhân viên bảo vệ, còn với nhân viên bán thời gian thì không giới hạn số lượng. Chủ yếu là dựa theo căn dặn của An tổng, tiếp nhận những sinh viên đại học nghèo khó ở quanh đây đến làm bán thời gian.”
“Ừ! Tôi cứ tưởng anh quên rồi!” An Lương gật đầu hài lòng.
Ông chủ giao nhiệm vụ sao dám quên được?
Phùng Kiệt đáp lại: “Tôi còn lưu ý đến đơn xin làm bán thời gian của bạn học Bạch Nguyệt, ông chủ, cậu xem nên sắp xếp vào bộ phận nào?”
“Cho cô ấy làm giám sát thu ngân đi!” An Lương nói.
Vũ Nguyệt chỉ có một chỗ thanh toán tự động, làm giám sát thu ngân chắc hẳn là công việc nhẹ nhàng nhất, chỉ cần giải quyết mỗi vấn đề ở bộ phận thu ngân tự động mà thôi.
Còn nếu như bị “nhảy đồ”?
Kiểm tra hệ thống theo dõi an toàn?
Hơn nữa Vũ Nguyệt là siêu thị cao cấp, bình thường những khách hàng đến đây mua sắm, hầu như đều không xảy ra hiện tượng “nhảy đồ”.