Chương 491: Thuộc tính lại thay đổi?
An Lương đi tham quan một vòng gian đồ ăn nhẹ ở lầu hai rồi mới đi ra sân sau.
Sân sau từng là mặt xi măng cứng đơ, chỉ được dùng làm bãi đậu xe.
An Lương yêu cầu cải tạo nó thành một khu vườn.
Sân sau rộng 120 mét vuông được quy hoạch lại, lớp xi măng cứng đơ bị dỡ bỏ, công ty lắp đặt lại một lần nữa tiến hành thiết kế tỉ mỉ.
Khi An Lương trở lại vườn hoa, vẻ mặt cậu ta hơi kinh ngạc!
Bởi vì trong tưởng tượng của cậu ta, chỉ cần gieo vào sân các loại hoa cỏ là được, kết quả công ty lắp đặt lại tự ý làm ra một hành lang viền tròn theo phong cách châu u, cảnh quan vừa có hoa cỏ vừa có nước chảy.
“Tổng giám đốc An, ngạc nhiên sao?” Phùng Kiệt hỏi.
“Sao lại thế này?” An Lương hỏi ngược lại: “Như này không phải là xây dựng trái phép à?”
“Không phải!” Phùng Kiệt khẳng định: “Chúng ta và công ty lắp đặt đã tiến hành thảo luận tư vấn, hành lang viền tròn theo phong cách châu u này chỉ là thiết kế cảnh quan mà thôi, không có bất kỳ ứng dụng thực tế nào, cho nên không phải là xây trái phép, mà chỉ là phong cảnh sân sau.”
Thì ra lại có thể như vậy!
An Lương tỏ vẻ kinh ngạc!
Với thiết kế như này, hậu hoa viên của Vũ Nguyệt trở thành một địa điểm chụp ảnh lý tưởng, hơn nữa với vị thế cao cấp của Vũ Nguyệt, chẳng lẽ các em gái ở các trường đại học gần đó lại không đến thưởng thức những món ăn tinh tế ngon miệng, sau đó ra vườn hoa phía sau chụp vài bức ảnh?
An Lương đi tham quan một vòng Vũ Nguyệt xong thì trở về Học viện Kinh tế Thiên Phủ, lúc về đến trường vừa vặn vào giờ cơm trưa.
Chẳng qua là quán ăn ở Vũ Nguyệt chưa đi vào hoạt động, nếu không An Lương đã được nếm thử đồ ăn nhẹ ở Vũ Nguyệt rồi.
Học viện Kinh tế Thiên Phủ, khu vực căng tin số 2.
An Lương ngồi ở một góc khuất, một mình cậu ta gọi ba món mặn một món rau và một bát canh, sau đó lên Wechat gửi tin nhắn cho Bạch Nguyệt.
‘An Lương: Căng tin số 2, góc khuất, mau tới.’
‘Bạch Nguyệt: ?’
‘An Lương: Ăn cùng đi.’
‘Bạch Nguyệt: Còn ba phút nữa mới hết tiết.’
‘An Lương: Mình ăn trước, cậu đến nhanh.’
An Lương không định chờ Bạch Nguyệt, cậu ta bắt đầu ăn một mình, dù sao hai, ba phút chính là vấn đề đấy, lại thêm thời gian từ lớp học đi đến nhà ăn, tổng cộng cũng gần đến mười phút.
Quả nhiên, đến phút thứ tám Bạch Nguyệt đã đi đến căng tin số 2, An Lương thấy cô ấy thở hổn hển, hình như là chạy tới?
“Ngồi đi, ăn cơm với mình.” An Lương chào hỏi.
Bạch Nguyệt chính là hình mẫu lầm lì điển hình.
Con người này không thích nói chuyện!
An Lương thuận tiện kiểm tra thông tin của Bạch Nguyệt, cậu ta lập tức phát hiện ra có vấn đề, thuộc tính của Bạch Nguyệt đã thay đổi?
Bạch Nguyệt:
Tuổi: 18
Chiều cao: 155
Cân nặng: 40 kg
Giá trị nhan sắc: 76
Dáng người: 62
Đặc thù: 82
Thiện cảm: 79
Cân nặng của Bạch Nguyệt tăng lên một chút, từ 39 kg tăng lên 40 kg, xem ra gần đây em gái lầm lì này ăn nhiều hơn?
Bởi vì tăng cân nên tình trạng cơ thể cũng chuyển biến tốt lên, ban đầu sắc mặt hơi trắng xám, bây giờ mới trông thấy chút hồng hào, giá trị nhan sắc từ 74 điểm tăng lên 76 điểm.
Cũng bởi vì cân nặng tăng lên nên dáng người từ 59 điểm nâng lên thành 62 điểm, tuy rằng mắt thường không nhìn thấy sự thay đổi, nhưng mà máy quét quan hệ giao tiếp lại tăng điểm, số liệu không biết gạt người.
Đặc thù theo đó cũng tăng lên, từ đường viền giới hạn 80 điểm đi đến 82 điểm.
Mấu chốt nhất chính là mức độ thiện cảm tăng lên quá mức!
Ban đầu mức độ thiện cảm của Bạch Nguyệt chỉ là 62 điểm, nhưng bây giờ đã tăng tới 79 điểm?
Quan hệ giao tiếp này cũng không có khả năng!
Chẳng lẽ mức độ thiện cảm của Bạch Nguyệt đối với cậu ta đã tăng một bậc?
Trên thực tế thì đúng như vậy thật!
Bởi vì sự quan tâm chăm sóc của An Lương, Bạch Nguyệt lại cất giấu trong lòng chút ảo tưởng.
Cô đúng là cô bé Lọ Lem, nhưng cô cũng muốn được đi giày thủy tinh.
An Lương vừa ăn cơm vừa hỏi: “Tay thế nào rồi?”
Bạch Nguyệt gật đầu, sau đó giơ tay phải lên như để chứng minh đã gần khỏi hết.
“Chờ lát nữa mình dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra lại.” An Lương nói.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn An Lương, cô lắc đầu từ chối, hiển nhiên là không muốn đi bệnh viện.
Đối với Bạch Nguyệt, đi bệnh viện kiểm tra là quá xa xỉ.
An Lương nhìn Bạch Nguyệt vẫn ăn cơm bằng tay trái như cũ, nhưng lần này động tác của cô trôi chảy hơn rất nhiều, xem ra đã quen dùng tay trái ăn cơm rồi?
Ôi!
Em gái lầm lì này quật cường ghê!
Nhưng có phải bởi vì đối phương quật cường như vậy nên An Lương mới giúp đỡ cô ấy?
Nếu như đối phương ỷ vào bản thân đáng thương rồi bám lấy An Lương dai như cao da chó để cầu xin giúp đỡ, An Lương trái lại sẽ không bao giờ giúp đỡ.
Đây chính là tâm lý phản nghịch mà mọi người hay nói?
“Yên tầm, lần này đi bệnh viện kiểm tra không mất tiền, sau này cậu đã là nhân viên ở Vũ Nguyệt, Vũ Nguyệt sẽ mua bảo hiểm cho tất cả nhân viên trong hệ thống, đi bệnh viện có thể dùng thẻ bảo hiểm chi trả.” An Lương nói.
Đây đương nhiên là nói dối!
Bạch Nguyệt vừa chưa nhận việc, lại còn là nhân viên bán thời gian, mua bảo hiểm khám chữa bệnh?
Bạch Nguyệt nhìn An Lương với vẻ mặt nghi hoặc.
“Mình đâu có lừa cậu, chờ đến khi tay cậu khỏi hẳn thì vào làm việc ở Vũ Nguyệt, chủ yếu là giám sát công tác thu ngân, đây là công việc rất quan trọng, cậu phải hỗ trợ khách hàng trả tiền, đồng thời còn phải giám sát khách hàng nào còn chưa trả tiền.” An Lương nhắc nhở.
Bạch Nguyệt lầm lì gật đầu, có phải là đã tán thành với lời giải thích của An Lương không?