Chương 510: Nếu là người bình thường, chắc sẽ bị đùa giỡn đến chết!
Nếu An Lương không có hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, chắc chắn cậu sẽ không thể nào phân biệt được Hạ Hòa Tâm với Hạ Như Ý.
Cặp chị em sinh đôi này có độc!
Cách ăn mặc trang điểm giống nhau, kiểu tóc cũng giống nhau, thậm chí cả hai có thể bắt chước giọng điệu, tính cách và âm sắc của nhau. Nếu là một người bình thường, chẳng phải sẽ bị hai cô gái này đùa giỡn đến chết sao?
May mắn thay, An Lương không phải là người bình thường!
Thông qua hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, An Lương xác định được người ngồi ở ghế lái phụ là Hạ Hòa Tâm, cho nên cậu mới kiểu biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Cậu đoán xem?” Hạ Hòa Tâm hỏi ngược lại.
“Hạ Như Ý?” An Lương cố ý hỏi.
“Cậu đoán lại xem?” Hạ Hòa Tâm lại hỏi.
“Hạ Hòa Tâm?” An Lương phối hợp suy đoán.
“Không đoán thêm lần nữa sao?” Hạ Hòa Tâm mô phỏng gần như hoàn hảo giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của Hạ Như Ý.
“Được rồi, được rồi, tôi đã đoán ra từ lâu, cô là Hạ Như Ý!” An Lương cố ý nói một cách khẳng định, bởi vì kiểu mà Hạ Hòa Tâm biểu hiện ra là Hạ Như Ý.
An Lương còn khoe khoang mình giỏi, nói: “Giọng của chị cô dịu dàng hơn, giọng của cô thì trong trẻo hơn, thế nên lần sau muốn giả làm chị mình thì đừng nói gì cả!”
An Lương biểu hiện thì như đang ở bậc 1 nhưng thực tế thì nằm tận bậc 5?
Cố tình nhận nhầm hai chị em sinh đôi, đồng thời nói ra phán đoán dựa theo căn cứ của mình, từ đó chôn giấu lời gợi ý?
Suy cho cùng, trong tình huống nhận nhầm thế này, người không biết ắt không có tội!
Hạ Hòa Tâm ngồi ở ghế lái phụ, Hạ Như Ý dẫn hai cô gái khác bước vào ghế phía sau.
Hạ Hòa Tâm giả làm Hạ Như Ý giới thiệu với An Lương: “Bạn học An, người ngồi giữa ở phía sau là chị gái Hạ Hòa Tâm của tôi, cậu cũng gặp qua rồi.”
An Lương khẽ gật đầu, chủ động chào hỏi: “Xin chào, bạn học Hạ Hòa Tâm.”
“Xin chào, bạn học An.” Hạ Như Ý cũng tương tự như vậy, mô phỏng Hạ Hòa Tâm một cách hoàn hảo. Kể cả tính cách dịu dàng hay âm sắc khi nói chuyện, phối hợp hoàn hảo với cái tên Hạ Hòa Tâm.
An Lương lại cảm thán lần nữa, cặp chị em song sinh này quá khủng khiếp đấy?
Thay đổi thân phận bất cứ lúc nào?
Điều đó không phải...
Rất kích thích sao?
Hạ Hòa Tâm tiếp tục giới thiệu: “Hai cô gái còn lại là bạn cùng phòng với chúng tôi. Người bên trái tên là Khang Ngọc Giai, người bên phải tên là Từ Nặc.”
An Lương chào hỏi: “Xin chào hai người đẹp!”
Khang Ngọc Giai trả lời lại một cách lịch sự: “Xin chào, xin chào, thực sự rất áy náy, vốn dĩ chúng tôi không muốn trở thành ‘bóng đèn’, nhưng trước đó hai chị em bọn họ cá cược thua và nợ chúng tôi một chầu ăn, chúng tôi không biết chuyện gì hết!”
Từ Nặc cũng phàn nàn: “Hai người chị em bọn họ nói sẽ mời chúng tôi ăn cơm, kết quả đồng thời mời luôn cả cậu?”
Hạ Hòa Tâm đang ngồi ở ghế lái phụ, mô phỏng Hạ Như Ý, hừ hừ nói: “Chúng tôi đã nói sẽ mời đi ăn, bây giờ mời đi ăn rồi đó, có vấn đề gì không?”
Hạ Như Ý ở ghế sau bắt chước Hạ Hòa Tâm, nhẹ nhàng gật đầu.
An Lương cười thầm trong lòng, cặp song sinh làm trò này!
Cậu định vị quán gà rút xương “Câu Chuyện Cũ”, tập trung lái xe đến đó, không tham gia vào cuộc trò chuyện của bốn cô gái kia, ba cô gái hợp lại đã là một cái chợ, huống hồ chi đây là bốn cô?
Khoảng tầm 30 phút sau, An Lương lái xe đến vị trí quán gà rút xương “Câu Chuyện Cũ”, cậu dừng xe ở bãi đậu xe thu phí tự động bên đường, nếu không phải xung quanh không có bãi đậu xe nào, An Lương nhất định sẽ không chọn dừng xe ở bãi đậu xe thu phí tự động.
Bởi vì cách tính tiền của các bãi đậu xe thu phí tự động hơi trêu ngươi.
Bãi đậu xe thông thường có hạn mức thu phí giới hạn trong 12 tiếng, chẳng hạn như 1 tiếng 5 tệ, 2 tiếng 10 tệ, 3 tiếng 15 tệ, hơn 3 tiếng nhưng chưa vượt quá 12 tiếng thì toàn bộ đều tính là 15 tệ.
Tuy nhiên, bãi đậu xe thu phí tự động thì khác!
Phần lớn các bãi đậu xe thu phí tự động không thiết lập hạn mức thu phí giới hạn, ví dụ như 1 tiếng 5 tệ, 12 tiếng là 60 tệ. Cùng lúc đó, nếu hơn 1 tiếng nhưng chưa đủ 2 tiếng thì vẫn tính giá của 2 tiếng.
Bãi đậu xe kiểu này không phải rất trêu ngươi sao?
May mắn thay, An Lương chỉ đi ăn mà thôi, cùng lắm cỡ 2 tiếng sau cậu sẽ rời đi.
Mặc dù An Lương không thiếu tiền, chỉ là một khoản phí đậu xe đơn thuần, tuy nhiên tỷ phú Mã có nói, ngoài vấn đề tiền bạc còn có một trái tim mong manh.
Trong quán gà rút xương “Câu Chuyện Cũ”, đầu tiên năm người bọn họ chọn món, sau đó lại chọn một bàn vuông. Hai chị em sinh đôi ngồi bên trái của An Lương, hai chị em bọn họ trông y hệt nhau như hai giọt nước, hoàn toàn không có sự khác biệt nào cả.
“Hai người thật sự có thể mở khóa điện thoại của đối phương sao?” An Lương tỏ vẻ nghi ngờ.
Điện thoại của hai chị em bọn họ đều là iPhone thế hệ trước, bọn họ trực tiếp bắt tay biểu diễn, trước tiên là mở khóa iPhone của mình, sau đó khóa máy rồi đổi điện thoại cho nhau, thuận lợi mở khóa lần nữa.
Vậy Face ID mà Công ty Apple luôn luôn kiêu hãnh, đã thua cuộc khi gặp cặp song sinh này?
Chưa đầy 10 phút, quán ăn bưng món gà không xương xiên nướng mà bọn họ trước đó đã gọi, toàn bộ que xiên nướng đều bị lấy ra, trong nồi lẩu chỉ còn lại các loại rau củ.
“Cậu mau ăn thử xem.” Hạ Như Ý nhìn An Lương đầy mong đợi, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm lại đổi thân phận trong yên lặng, bọn họ trở về thân phận của bản thân.
Còn về chuyện làm sao An Lương đoán ra?
Cậu đoán ra được là từ cách nói chuyện của cả hai, Hạ Hòa Tâm dịu dàng hơn và Hạ Như Ý hoạt bát hơn, mặc dù bọn họ có thể tự do mô phỏng tính cách, giả vờ trở thành đối phương.
Tuy nhiên, An Lương đã nhìn thấu tất cả mọi thứ, bởi vì An Lương có hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”!