Chương 540: Bảo vệ!
An Lương đã sắp xếp tiền thưởng cuối năm cho nhân viên và nhân viên bán thời gian của Vũ Nguyệt, cậu dự định sắp xếp cho Bạch Nguyệt.
Cô gái ngốc nghếch này!
Cô ấy nghĩ sẽ không có vấn đề gì khi đưa mẹ mình vào sống trong ký túc xá?
An Lương chuẩn bị bố trí sau hậu trường!
“Về phần thưởng cuối năm của Bạch Nguyệt, cũng là một tháng lương, không cần đãi ngộ gì đặc biệt. Nhưng ngày mai anh đi nói chuyện với cô ấy, bảo cô ấy trong thời gian nghỉ xuân hãy đến xem tình hình Vũ Nguyệt mỗi ngày, kiểm tra bảo mật của Vũ Nguyệt có an toàn không. Sau đó hãy gửi phần thưởng đặc biệt cho cô ấy, khởi đầu sẽ là 5000 tệ.”An Lương giải thích.
Lúc nãy, Bạch Nguyệt chỉ nói một nửa, sức khỏe của mẹ cô ấy không tốt, cho nên khoản tiền này chắc cũng đủ để kiểm tra tình hình sức khỏe rồi đúng không?
Không phải An Lương không nỡ đưa thêm tiền, mà là đưa thêm liệu Bạch Nguyệt có chịu không?
“Tiện thể, anh sắp xếp với bên tài chính thuê cho cô ấy một căn nhà có một phòng ngủ và một phòng khách. Không cần quá tốt đâu, tầm trung là được rồi. Nếu là nhà có cầu thang bộ thì nhất định phải ở lầu một, nhà có thang máy thì sao cũng được.” An Lương sắp xếp tỉ mỉ cho Bạch Nguyệt.
Mặc dù Bạch Nguyệt nói rằng cô ấy chuẩn bị đón mẹ mình lên ở trong ký túc xá của trường, ký túc xá của Học viện Kinh tế Thiên Phủ sẽ không đóng cửa trong kỳ nghỉ đông, nhưng vẫn có chút bất tiện.
Ví dụ làm thế nào để ăn cơm?
Căng tin trường sẽ không mở cửa vào kỳ nghỉ đông!
Theo tính cách tiết kiệm của Bạch Nguyệt, e là cô ấy sẽ lén sử dụng nồi cơm điện trong ký túc xá?
Để tránh những phiền phức này, An Lương dự định sẽ cho Bạch Nguyệt thuê một căn hộ có một phòng ngủ và một phòng khách.
Lý do thì đã nghĩ xong rồi!
“Trong thời gian nghỉ đông, anh hãy cho Bạch Nguyệt đi tham quan siêu thị, chợ rau ở xung quanh chúng ta, để cô ấy đánh giá nguyên liệu. Ví dụ như bảo với cô ấy nguyên liệu làm khoai tây nghiền mà bên bộ phận phụ trách món ăn nhẹ cung cấp quá tệ, bao gồm cà chua, xà lách, dưa leo, nấm gì gì đó. Sau đó để cô ấy ra chợ rau hay siêu thị xung quanh để mua và tiến hành đánh giá.”An Lương dặn dò.
Vì cần đánh giá thành phần nguyên liệu, cho nên cần phải có một nơi để nấu ăn, sau đó bố trí một căn hộ với một phòng ngủ và một phòng khách, vậy thì không có vấn đề gì nữa?
Cho dù Bạch Nguyệt đoán được câu trả lời thì với một cái cớ hợp lý như vậy, Bạch Nguyệt vẫn sẽ chấp nhận dù biết rằng An Lương đã đứng sau sắp xếp cho cô.
“Vâng.” Phùng Kiệt đáp lại: “À còn nữa, giám đốc, về ngân sách dự trù cho kế hoạch đánh giá này thì sao?”
“Ngân sách không giới hạn, cứ đưa trước cho cô ấy 1 vạn. Như vậy cô ấy không chỉ đánh giá được đồ chay mà còn có trứng gà, thịt gà, cá, thịt bò v.v.. Toàn bộ đều dùng để đánh giá, hiểu không?” An Lương dặn dò.
Trên thực tế, những món này có cần sự đánh giá của Bạch Nguyệt không?
Hoàn toàn không cần!
Nó chỉ là một cái cớ.
Lấy thịt bò làm ví dụ. Bít tết trong món ăn nhẹ ở Vũ Nguyệt, toàn bộ đều là loại bít tết Wagyu lõi thăn vai loại 45 chính quy của Úc, còn có cả các loại bít tết giá bán mắc hơn và cao cấp hơn.
Làm sao có thể sử dụng loại thịt bò thông thường ở siêu thị được?
“Anh Phùng, anh bổ sung thêm một chi tiết trong kế hoạch đánh giá, lý do là để khám phá khả năng ăn uống thường ngày ngoài quán ăn nhẹ trong Vũ Nguyệt, được chứ?” An Lương dặn dò.
Phùng Kiệt còn không hiểu được chăng?
“Giám đốc An cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý.” Phùng Kiệt trả lời.
Từ lâu, Phùng Kiệt đã biết An Lương đối xử với Bạch Nguyệt rất tốt, công việc của Bạch Nguyệt ở Vũ Nguyệt cũng rất nhẹ nhàng. Cho dù chỉ là giám sát quầy tính tiền tự động, nhưng thực tế còn có hai nhân viên an ninh và một nhân viên phục vụ toàn thời gian cũng hỗ trợ chung.
Bạch Nguyệt sẽ xử lý ở vị trí đó nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Trong trường hợp có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nhân viên an ninh và nhân viên phục vụ toàn thời gian sẽ ra mặt giải quyết vấn đề.
Khoảng 8 giờ tối, An Lương đi ra khỏi văn phòng, sau khi xuống lầu, cậu nhìn thấy Bạch Nguyệt.
Cậu cau mày: “Sao cậu vẫn ở đây?”
Bạch Nguyệt cúi đầu không nói.
Theo như lịch làm việc của Bạch Nguyệt, vào ngày lễ, thời gian tan làm của cô ấy là vào 6 giờ tối. Bây giờ đã gần 8 giờ tối, tại sao cô ấy vẫn chưa về?
Phùng Kiệt hạ giọng, nói: “Giám đốc An, chúng tôi đã bố trí lương tăng ca. Bình thường thì 12 tệ một tiếng, vào cuối tuần và ngày lễ sẽ là 18 tệ một tiếng.”
Mức lương làm bán thời gian ở Vũ Nguyệt vượt xa mức lương làm bán thời gian ở các cửa hàng thức ăn nhanh.
Thời đại năm 9102 này, mức lương làm bán thời gian ở một vài cửa hàng nhẫn tâm như KFC, McDonald và cả Pizza Hut chỉ có 9,9 tệ một tiếng.
Xứng đáng là một công ty chèn ép sức lao động chưa?
Nhưng công việc bán thời gian ở Vũ Nguyệt cũng có hạn chế!
Điều kiện là chứng nhận sinh viên nghèo.
Nếu sinh viên từ tám trường xung quanh muốn làm việc bán thời gian ở Vũ Nguyệt, họ phải có giấy chứng nhận sinh viên nghèo. Đây cũng là một trong những ý định ban đầu của An Lương dành cho Vũ Nguyệt để cung cấp sự lựa chọn cho sinh viên nghèo.
Nếu đáp ứng được điều kiện có giấy chứng nhận sinh viên nghèo, trong hoàn cảnh bình thường, Vũ Nguyệt sẽ chọn những nhóm thiệt thòi hơn. Chẳng hạn như các em gái có sức khoẻ yếu ớt và cả những sinh viên hoàn cảnh nghèo khó có thể cung cấp được giấy chứng nhận sinh viên nghèo.
An Lương biết một chàng trai đang làm công việc giao hàng bán thời gian ở Vũ Nguyệt, cậu ta là sinh viên của trường Kinh tế Thiên Phủ. Gia đình cậu ấy cha mất sớm, mẹ thì ốm đau bệnh tật, còn có hai đứa em gái đang học trung học.
Đây là những bằng chứng được cung cấp bởi ủy ban khu phố địa phương, vì thế cậu ta nhận được một công việc bán thời gian ở Vũ Nguyệt.
An Lương không muốn làm vị cứu tinh, cũng không muốn trở thành vị cứu tinh gì cả. Nhưng khi còn có thể, tại sao ta lại không giúp đỡ những người xung quanh?
Làm người tốt là chuyện xấu à?
Người xưa đã từng nói: Nghèo thì giữ mình trong sạch, giàu thì lo chuyện thiên hạ.
An Lương không nghèo nhưng cũng chưa đạt đến mức lo được chuyện thiên hạ. Cho nên nếu ở trong khả năng của mình, cậu giúp được gì thì sẽ giúp, làm một người tốt mà không hổ thẹn với lương tâm.