Chương 544: Chỉ có một căn phòng?
Chiếc Land Cruiser màu trắng đang bon bon rất nhanh trên đường cao tốc, hệ thống định vị di động cung cấp thông tin về tình trạng lộ trình theo thời gian thực.
An Lương vừa lái xe vừa trò chuyện với Bạch Nguyệt.
Nhưng hầu hết đều do An Lương nói, Bạch Nguyệt lắng nghe, sau đó thỉnh thoảng Bạch Nguyệt đáp lại.
Đã gần 11 giờ tối.
Cuối cùng An Lương và Bạch Nguyệt cũng đến Nguyệt Thành, nhưng tình hình càng trở nên tồi tệ hơn. An Lương liên tục hỏi bốn khách sạn qua điện thoại di động, tất cả đều không có phòng, cậu chỉ có thể lái xe vòng vòng trong Nguyệt Thành để tìm khách sạn.
Sau 15 phút tìm kiếm, cuối cùng cậu cũng tìm được một khách sạn trông khá ổn, nhưng những vấn đề mới lại xuất hiện.
Khách sạn này chỉ có một phòng!
Mặc dù là phòng tiêu chuẩn với hai giường nhưng theo tình hình của An Lương và Bạch Nguyệt thì vẫn không tiện lắm.
“Bạch Nguyệt, chúng ta đổi khách sạn khác nhé?” An Lương hỏi ý kiến của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt chưa kịp trả lời thì nhân viên lễ tân của khách sạn đã trả lời: “Thưa anh, giờ đang là mùa du lịch cao điểm, lúc này hầu hết các khách sạn đều kín chỗ, rất khó tìm được khách sạn.”
“Căn phòng còn trống hiện giờ của chúng tôi thực ra đã có khách hàng đặt rồi, nhưng khách hàng đã bỏ hành trình, hơn nữa cũng quá thời gian trả phòng cho nên mới còn dư.” Nhân viên lễ tân giải thích.
An Lương không nói nên lời.
Bây giờ có phải lễ hội rước đuốc đâu mà lại là mùa du lịch cao điểm?
Những vị khách này cũng có vấn đề quá đi!
Bạch Nguyệt đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nói vì sợ mình nói ra sẽ khiến An Lương hiểu lầm.
An Lương nhìn Bạch Nguyệt đang thẹn thùng như chim cút nhỏ, cậu quyết định luôn: “Vậy thì đặt phòng này đi!”
Khi nghe quyết định của An Lương, tai của Bạch Nguyệt đã đỏ ửng lên.
Khi làm xong thủ tục nhận phòng, An Lương dẫn theo Bạch Nguyệt đi đến cửa phòng, cậu đưa thẻ phòng cho Bạch Nguyệt: “Cậu ở một mình trong phòng đi, mình ra xe ngủ, tạm đỡ một đêm thôi.”
May mắn thay, hàng ghế sau của Land Cruiser đủ rộng!
An Lương nói xong, cậu chuẩn bị rời đi.
Nhưng Bạch Nguyệt đột nhiên nắm lấy cánh tay của An Lương, cô ấy không lên tiếng, chỉ kéo An Lương.
An Lương nhìn Bạch Nguyệt, cậu sử dụng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” để kiểm tra thuộc tính của Bạch Nguyệt, nhưng độ thiện cảm của Bạch Nguyệt vẫn là 79 điểm.
Vậy ra cô gái này đang kìm nén chính mình?
Bạch Nguyệt vừa kéo An Lương vừa đẩy cửa phòng ra, cô nhỏ giọng nói: “Ở lại đi.”
“Được rồi!” An Lương trả lời.
Sau khi hai người vào phòng, An Lương tắm rửa thật nhanh, sau đó cậu chọn giường cạnh cửa sổ, để giường gần phòng tắm cho Bạch Nguyệt.
“Hôm nay lái xe hơi mệt, mình ngủ trước đây, cậu cũng ngủ sớm đi.” An Lương nói xong, cậu thật sự đã nằm xuống giường ngủ.
Hôm nay đi từ Thiên Phủ đến Nguyệt Thành, gần 700km và mất 10 tiếng lái xe.
An Lương quả thực rất mệt, cậu nằm trên giường và nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Bạch Nguyệt len lén nhìn An Lương đang ngủ, ánh mắt cô rất phức tạp, có chút hân hoan, một chút chần chừ và cả một chút tiếc nuối.
Tầm 10 phút sau, công việc giặt giũ đơn giản của Bạch Nguyệt đã hoàn thành, cô lại đến bên giường của An Lương.
Giờ phút này, An Lương đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Lái xe thực sự rất mệt, được chứ?
Nếu bạn không tin?
Hãy thử một mình lái xe trong 10 tiếng xem!
Bên cạnh giường của An Lương, Bạch Nguyệt lặng lẽ nhìn An Lương đang ngủ. Cô nhìn một lúc tiếp đó nhẹ nhàng quay người, cầm điện thoại lên. Sau khi tắt đèn flash và tiếng máy ảnh, cô lén chụp một bức An Lương đang ngủ, rồi ôm điện thoại vào ngực.
Cô có thể xác định rõ ràng, trong lòng cô rất thích An Lương!
Nhưng cô cũng khẳng định khoảng cách giữa mình và An Lương rất xa.
Cô đoán rằng tình cảm của An Lương dành cho cô phần lớn là thương hại, đúng không?
Sau tất cả, cô biết An Lương là một người rất tốt bụng. Từ lúc đầu khi An Lương quyên góp cho Viện Phúc lợi Trẻ em Tây Phố, đến việc tạo công việc bán thời gian ở Vũ Nguyệt cho những sinh viên nghèo sau này, tất cả đều chứng tỏ rằng An Lương là một người rất tốt bụng!
Chính vì điều này mà Bạch Nguyệt cảm thấy rằng An Lương không thích cô, mà chỉ đơn thuần là cảm thông và thương hại cô mà thôi.
Nếu là người khác, Bạch Nguyệt chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Nhưng vì là An Lương nên đã có một bóng dáng bước vào trái tim của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt yên lặng nhìn An Lương, nhìn ngắm khoảng nửa tiếng, sau đó cô mới lấy hết dũng khí, nói nhỏ: “An Lương?”
Nhưng mà, An Lương đã ngủ say, làm sao có thể trả lời Bạch Nguyệt?
Bạch Nguyệt gọi lại hai lần, phát hiện An Lương không trả lời. Cô lẻn đến gần An Lương, cuối cùng cũng đến bên cạnh An Lương, cô lại thận trọng gọi: “An Lương?”
An Lương hoàn toàn chìm trong giấc ngủ, gần như là không biết gì đến Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt thấy An Lương không phản ứng, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó cúi xuống hôn lên trán An Lương.
Hôn xong, cô lùi lại nhanh như kẻ trộm, rồi trốn vào chăn bông, tim cô đập rất nhanh.
Bạch Nguyệt trốn trong chăn bông, đợi mấy phút trôi qua, rồi len lén thò đầu nhìn về phía An Lương, An Lương vẫn đang ngủ, cô yên tâm rồi nở một nụ cười ngọt ngào.