Chương 557: Tranh đấu?
Ngân hàng công thương, chi nhánh Bắc Ngọc.
Lưu Linh bước từ cửa sau phòng VIP đến phía trong bàn giao dịch của ngân hàng, bà nói: “Sa Sa, người rút tiền của công ty xây dựng An Thịnh đến rồi, tiền nong đã chuẩn bị xong chưa?”
Nghiêm Sa Sa trả lời ngay: “Bên em đã chuẩn bị xong hết rồi, có thể sắp xếp rút tiền ngay.”
Sau khi nói xong, Nghiêm Sa Sa bổ sung: “Chị Lưu, chị giỏi đấy! Hai người kia còn đang đợi người ở cửa kìa, kết quả là người đã đến tay chị. Lợi hại! Lợi hại thật!
Lưu Linh không giải thích gì, nếu không phải nhân viên tài chính của công ty xây dựng An Thịnh bị bệnh, hôm nay e là bà ấy cũng không có cơ hội gì.
Vậy nên thế giới kỳ diệu như vậy đấy?
Ai cũng không biết được phút tiếp theo sẽ xảy ra trường hợp gì!
Bởi vì thế giới hiện thực chính là không màng lý lẽ như thế, không có logic, xảy ra thì là xảy ra thôi!
“Sa Sa, chút nữa phiền em mang tiền qua nha, chị về xem khách hàng như thế nào.” Lưu Linh đáp.
“Dạ vâng, chị Lưu, chút nữa đích thân em đưa đến phòng VIP. Hề hề hề, em muốn xem hai người kia có biểu cảm gì.” Sa Sa trả lời.
Lưu Linh vừa về đến phòng VIP, An Lương đã phát hiện hai nhân viên đoán mò nhan sắc trên 70 điểm bước vào phòng VIP, họ nhìn sang Lưu Linh trước, sau đó lại nhìn sang An Lương.
Một trong hai người chủ động nói: “Chào anh, anh à, tôi là chuyên viên phòng VIP Sử Diễm Như, rất hân hạnh được phục vụ cho anh.”
Người còn lại cũng mở miệng tự giới thiệu: “Chào anh, tôi là chuyên viên phòng VIP Tào Ngọc Kiều.”
Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều đều trong tư thế giành khách hàng một cách quen thuộc.
Lưu Linh hừ nhẹ một tiếng: “Sử Diễm Nhu, Tào Ngọc Kiều, cậu ấy là khách hàng của tôi.”
Sử Diễm Như phản bác ngay: “Vị tiên sinh này đại diện công ty xây dựng An Thịnh, hôm qua lúc công ty xây dựng An Thịnh đặt lịch rút tiền, rõ ràng là tôi đang tiếp.”
Tào Ngọc Kiều bổ sung: “Dịch vụ mở tài khoản của công ty xây dựng An Thịnh là do tôi làm, vậy nên dù tính thế nào đi nữa, dịch vụ của công ty xây dựng An Thịnh, tôi và Diễm Như đều có thể xử lý.”
???
An Lương chấm hỏi đầy mặt.
Ba người này là chuyện gì?
Trước mặt khách hàng mà lại giành giật vậy à?
Trường hợp này An Lương chưa từng gặp qua, cậu cũng không biết phải xử lý như thế nào, thôi thì ngồi xem phim?
Hình như cũng không vấn đề gì nhỉ?
Lưu Linh đáp lại một cách bình tĩnh: “Nhưng bây giờ là tôi đang tiếp.”
“Chị tiếp thì có thể giành khách hàng sao?” Sử Diễm Như đổ thừa ngược lại.
Tào Ngọc Kiều hùa theo: “Chúng tôi mới là chuyên viên khách hàng VIP nắm rõ công ty xây dựng An Thịnh nhất, chị biết tình hình của công ty xây dựng xây dựng An Thịnh không?”
Trong lúc ba người đang tranh chấp, một người đàn ông trung niên bước vào, trước tiên anh ta ho một tiếng chấm dứt tranh luận của ba người, sau đó gửi lời xin lỗi đến An Lương.
“Thật ngại quá, anh An, rất xin lỗi.” Người đàn ông nói tiếp: “Tôi là giám đốc tiếp đãi khách VIP Vương Bác, từng may mắn gặp anh An trong tiệc cuối năm của giám đốc An tổ chức.”
“Ồ…” An Lương giả vờ mới nhận ra: “Giám đốc Vương à!”
Nhưng thực tế ai mà nhớ giám đốc Vương này?
Rõ ràng Vương Bác cũng biết An Lương không nhớ ông ta, ông ta cũng không lằng nhằng những vấn đề cỏn con này, chủ động trả lời: “Anh An à, số tiền 50 vạn anh cần rút chúng tôi đã chuẩn bị xong, xin hỏi anh An rút ngay bây giờ chứ?”
An Lương trả lời khẳng định: “Ừm, bây giờ tôi lấy đi ngay, việc này bố tôi đã sắp xếp, tôi còn phải đưa đến công trường bên phát triển Tây Thành cho ông ấy.”
Vương Bác mặt sáng rực lên, ông ta nhanh chóng đưa danh thiếp ra: “Nếu anh Anh có việc quan trọng, tôi cũng không làm phiền thời gian của anh An, đây là danh thiếp của tôi, nếu công ty xây dựng An Thịnh có bất kỳ nhu cầu gì về tiền vốn, ngân hàng công thương chúng tôi sẽ cung cấp sự ủng hộ tốt nhất cho công ty xây dựng An Thịnh.”
An Lương tiện tay nhận danh thiếp.
Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều cũng nhanh tay đưa danh thiếp lên, An Lương nhận tất.
Lưu Linh đứng ở một bên không có ý muốn tham dự.
Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều thấy Lưu Linh không có đưa danh tiếp, họ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vì họ xem Lưu Linh là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
“Anh An, đây là số tiền anh cần.” Vương Bác đưa một cái túi dệt bình thường cho An Lương.
An Lương cũng không có ý muốn kiểm tra.
Những khách hàng lớn ổn định như công ty xây dựng An Thịnh, trong khâu rút tiền, ngân hàng không thể nào làm bậy, dù gì nếu bị công ty xây dựng An Thịnh phát hiện vấn đề, chuyển tiền vốn sang ngân hàng khác, không phải doanh số sẽ tụt dốc nghiêm trọng sao?
Vậy nên An Lương căn bản không cần kiểm tra 50 vạn này có tồn tại vấn đề số lượng, hoặc là các vấn đề khác không.
An Lương cầm túi dệt đứng dậy, cậu đáp lại: “Thôi, tôi đi trước đây, rất cảm ơn sự tiếp đãi của mọi người.”
Vương Bác và Sử Diễm Như, còn có Tào Ngọc Kiều cùng đưa An Lương ra cửa, họ nhìn An Lương bước lên Lamborghini Urus, và lái xe rời khỏi mới cảm thán.
“Công ty xây dựng An Thịnh này đúng là quật dậy rồi, con trai của ông chủ An lái chiếc Lamborghini ba trăm mấy vạn cơ đấy.” Vương Bác cảm thán.
Sử Diễm Như trả lời: “Công ty xây dựng An Thịnh lấy được 5% của kế hoạch phát triển Tây Thành, đó là miếng bánh hơn nghìn ức, ít nhiều lợi nhuận trên 10 chữ số.”
Tào Ngọc Kiều nói nhỏ: “Tôi nghe nói cảm tình của ông chủ An và vợ rất tốt, không chừng chúng ta có thể bắt đầu từ ông chủ nhỏ nhà họ An?”
“Vương Bác cũng nói nhỏ đáp lại: “Dịch vụ của công ty xây dựng An Thịnh buộc phải lấy được! Diễm Như, Ngọc Kiều, hai người cố gắng một chút, chỉ cần lấy được dịch vụ của công ty xây dựng An Thịnh, tôi lên một cấp hai người cũng lên một cấp.”
Vương Bác tiếp tục hứa hẹn: “Hai người ai công lao lớn hơn, thì sẽ thế vị trí của tôi, người còn lại chiếm vị trí của Lưu Linh, sát hạch phó giám đốc của bà ta sắp đến rồi, theo thành tích của bà ta, lần này trừ khi lấy được dịch vụ vay vốn của công ty xây dựng An Thịnh, nếu không vị trí của bà ta chắc chắc không giữ được!”