Chương 578: Bọn họ thực sự nghĩ sai rồi?
Quán ăn tư nhân gà dưa chua Đằng Thị.
Sau khi Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều rời khỏi, ông chủ Đằng không nhịn được cảm thán: “Da mặt của hai cô gái này hơi dày!”
An Lương cười phá lên, đồng tình đáp: “Đúng thật!”
“Chàng trai trẻ, cậu khá được đấy, hôm nay tôi giảm 20% cho cậu!” Ông chủ Đằng giơ ngón tay cái lên cho An Lương.
Ồ?
Còn có cả giảm giá!
An Lương giàu có thiếu chút giảm giá này sao?
Tài sản của Lương ca gần 10 chữ số được chứ?
Khoan đã!
Bữa ăn hôm nay không hoàn tiền?
“Vâng ạ, cảm ơn ông chủ!” An Lương cười mủm mỉm trả lời: “Đúng rồi, bao nhiêu tiền nhỉ?”
Bà chủ tiếp lời: “Gà trống lớn 6,4 cân 627 tệ, thêm một phần dưa chua 30 tệ, tổng cộng 657 tệ, giảm thêm 20%, vậy là 525 tệ.”
Bà chủ tiếp tục bổ sung: “Đúng rồi, chàng trai, chúng tôi chỉ nhận tiền mặt.”
Ông chủ Đằng nói rõ: “Thật ngại quá, chàng trai, đúng là chúng tôi chỉ nhận tiền mặt. Trước đó có cái gì mà thanh toàn bằng điện thoại, chúng tôi nhìn đúng là đối phương đã thanh toán rồi, nhưng sau đó lại không có nhận được tiền.”
“An Lương, bữa này để dì.” Lưu Linh chen ngang.
An Lương tiện miệng đáp lại: “Để con cho, dì à, lần sau mới để dì.”
An Lương bổ sung: “Hôm nay chúng ta cũng chưa thảo luận xong. Dì à, dì về thảo luận lại điều kiện ưu đãi tương ứng với cấp trên, lần sau chúng ta tiếp tục thảo luận.”
Thanh toán tiền mặt gì đó, đúng là trùng hợp quá đi!
Trước đó An Lương mới chôm hơn 1 vạn tiền mặt từ chỗ An Thịnh Vũ, anh lôi ra bóp kiểu kéo khoá của Louis Vuiton, sau đó thanh toán một cách nhanh gọn.
Ông chủ Đằng nhìn Lưu Linh cảm thán: “Bà già, bà có nhìn ra cô bé này 38 tuổi không?”
Bà chủ trả lời phủ định: “Hoàn toàn không nhìn ra! Lúc thằng nhỏ này mới đến gọi con bé là dì, tôi còn tưởng là do vai vế nữa!”
Ông chủ Đằng cảm thán: “Đúng là hoàn toàn không nhìn ra!”
Lưu Linh đúng thật là 38 tuổi, nếu chỉ nhìn tuổi tác, e rằng không ai cảm thấy là một phụ nữ trung niên nhỉ?
Nhưng tuổi tác, đối với mỗi người khác nhau tồn tại ý nghĩa khác nhau.
Thực ra Lưu Linh cũng chỉ là 8x thôi, bà ấy cực kỳ xem trọng giữ gìn bản thân, hơn nữa mỗi ngày có tập yoga và gym, cộng thêm chế độ ăn uống và thời gian ngủ nghỉ hợp lý, trông bà thực sự cực kỳ trẻ trung.
“Cảm ơn lời khen của ông chủ, lần sau nhớ cũng giảm giá cho con.” Lưu Linh nói đùa.
Ông chủ Đằng gật đầu: “Chắc chắn chắc chắn!”
Sau khi thanh toán, An Lương và Lưu Linh đi ra khỏi quán ăn tư nhân gà dưa chua Đằng Thị, An Lương chủ động hỏi: “Dì à, bây giờ dì đi đâu?”
“Dì về ngân hàng xử lý việc trước đó cháu hỏi, dì sẽ cố gắng giành lấy lãi suất vay vốn thấp hơn, và giành thời hạn trả tiền hợp lý. Còn về thời gian giải ngân, chỉ cần thông qua thẩm định, chắc chắn giải ngân rất nhanh.” Lưu Linh nói rõ.
An Lương mở khoá chiếc Lamborghini Urus, anh mời: “Cháu đưa dì về?”
Lưu Linh không từ chối, bà ngồi vào vị trí ghế phụ, tiếp tục nói rõ: “Điều phiền phức duy nhất là việc giám sát tiền vốn.”
An Lương khởi động động cơ, anh hỏi: “Giám sát vốn thì sao?”
“Theo dự đoán nội bộ của chúng tôi, lượng tiền vốn mà kiến trúc An Thịnh nhà cháu cần có khả năng vượt quá 20 tỷ. Lượng vốn to lớn như vậy, chắc chắn sẽ bị giám sát nghiêm ngặt.” Lưu Linh nói rõ.
Nghĩ thôi cũng đúng!
Nếu lỡ An Thịnh Vũ lấy tiền xong rồi trốn mất thì sao?
Tuy rằng tỷ lệ như vậy rất thấp, tuy rằng bình luận của công ty xây dựng An Thịnh rất tốt, tuy rằng công ty xây dựng An Thịnh lời chắc không lỗ trong kế hoạch phát triển Tây Thành.
Nhưng nếu lỡ xảy ra sự việc ngoài ý muốn thì sao?
“Giám sát nghiêm ngặt như thế nào?” An Lương hiếu kỳ hỏi.
“Theo dự đoán của dì, số tiền vốn này chắc chắn sẽ để chỗ ngân hàng công thương bên dì, và không được chuyển đi, không được rút ra, chỉ được phép dùng trong dự án kế hoạch phát triển Tây Thành.” Lưu Linh nói nhanh.
An Lương gật đầu: “Điều kiện như vậy không có vấn đề gì quá lớn. Dì à, dì về hỏi thử lãi suất cho vay, cùng với thời gian trả tiền, hai vấn đề này là vấn đề trọng tâm mà An Thịnh nhà cháu suy xét.”
“Được thôi, sau khi dì về sẽ hỏi cấp trên trong chi nhánh trước, có kết quả rồi dì liên lạc với cháu.” Lưu Linh đáp lại.
“Dạ.” An Lương đáp.
Lamborghini Urus lăn bánh không nhanh không chậm, trong xe cách đi sự lạnh lẽo bên ngoài, cộng thêm An Lương mở điều hoà gió ấm, Lưu Linh cởi áo khoác ngoài ra một cách tự nhiên.
Bên trong Lưu Linh mặc một chiếc áo len ôm màu trắng, phối hợp với hình thể được đánh giá 94 điểm, cái này có cảm giác hơi không chịu nổi!
Không không không!
Bạn học Tiểu An lại có hơi khó chịu!
An Lương di chuyển ánh mắt trong âm thầm.
Lưu Linh phát hiện ánh mắt của An Lương, bà không có phản ứng gì cả, những chuyện như vậy giả vờ không biết mới là cách xử lý tốt nhất.
Nếu không còn có thể làm sao?
Kéo áo khoác lên lại?
Động tác này cố ý quá, nói rõ bà ấy đã phát hiện ánh mắt của An Lương, quan trọng hơn là bà không có động tác tiếp theo, đó mới là vấn đề lớn được chứ?
Vậy nên thôi thì giả vờ không biết!
Chỉ tiếc rằng Sử Diễm Như và Tào Ngọc Kiều không có ở ghế sau, nếu bọn họ ngồi ở ghế sau, có thể sẽ đoán già đoán non ngay, suy nghĩ trước đó của bọn họ sai rồi sao?