Chương 623: Cầu xin sự tha thứ? Không thể nào!
Sau khi Kim Cường bị An Thịnh Vũ từ chối, ông ta nhìn về phía Kim Nhẫm Tuyền một cách chán nản: “Con có biết phương thức liên lạc của An Lương không?” Kim Cường hỏi với niềm hy vọng cuối cùng, Kim Nhẫm Tuyền lắc đầu phủ nhận.
Kim Cường thở dài một tiếng: "Nhẫm Tuyền, con lại đây."
Kim Nhẫm Tuyền lo lắng bất an bước đến chỗ của Kim Cường.
Kim Cường giơ tay phải lên, Kim Nhẫm Tuyền nhắm mắt lại nhưng Kim Cường không hạ cái tát nào xuống, ông ta chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Kim Nhẫm Tuyền: "Nhẫm Tuyền, bố muốn cầu xin con một chuyện."
“Bố, bố đừng nói vậy, để con đi xin lỗi anh ta. Con sẽ cầu xin anh ta, sẽ quỳ xuống xin anh ta.” Kim Nhẫm Tuyền vội vàng nói.
Kim Cường lắc đầu tỏ ý từ bỏ: "Không có tác dụng gì đâu. Đối phương đã sử dụng nhiều tài nguyên như vậy chính là muốn nhổ cỏ tận gốc. Lần này bố không trách con, bố chỉ muốn xin con một chuyện. Sau này con phải làm một người thật tốt, chờ bố đi ra."
“Bố?” Kim Nhẫm Tuyền kinh ngạc nhìn Kim Cường.
"Công ty của chúng ta sẽ không thể vượt qua được cuộc điều tra lần này. Không thể trả hết nợ là một điều chắc chắn. Quỹ tín dụng ở Sư Thành của bố để lại cho con 300 vạn. Con cố gắng học tập cho tốt, làm một người khiêm tốn, dù có thế nào cũng không nên gây rắc rối nữa, có hiểu không?” Kim Cường dặn dò.
“Hôm nay con hãy quay về Ma Đô đi, cứ tiếp tục sống ở bên đó, sau này bố sẽ đi tìm con.” Kim Cường ôm Kim Nhẫm Tuyền vào lòng.
“Từ nay về sau, con là một người đàn ông rồi, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, chuyện gì cũng phải lấy việc nhẫn nhịn làm đầu, mọi việc mới suôn sẻ.” Kim Cường không nhịn được sự chua xót trong lòng.
Cả người của Kim Nhẫm Tuyền ngây ra, anh ta chỉ hơi hống hách ba hoa làm người ta chán ghét một chút thôi. Tại sao lại mang đến hậu quả như thế này?
“Đi mau lên!” Kim Cường vỗ một cái vào vai của Kim Nhẫm Tuyền.
“Bố!” Kim Nhẫm Tuyền nhìn Kim Cường.
"Đi thôi! Lần này chúng ta không thể trở mình nữa rồi. An Thịnh là mãnh long quá giang, đối phương đã huy động một nguồn lực lớn vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta. Hơn nữa, chúng ta chỉ là một con gà, một con gà dùng để giết gà dọa khỉ, An Thịnh đang muốn vùng dậy!” Kim Cường thở dài.
Kim Nhẫm Tuyền khóc lên: "Bố, con sai rồi, bố, nhất định là bố có cách để giải quyết chuyện này đúng không? Bố, bây giờ bố chỉ đang thử con thôi, đúng không?" Kim Cường thở dài: "Đi thôi! Bố đưa con ra sân bay."
Kim Nhẫm Tuyền hoàn toàn không thể tin được vào tình huống hiện tại!
Miệng nói một chút mà cũng có tội sao?
Kim Cường đưa Kim Nhẫm Tuyền xuống hầm để xe, ông ta lái chiếc xe Mercedes-Benz S450L, tự mình chở Kim Nhẫm Tuyền đến Sân bay Quốc tế Thịnh Khánh nhưng ngay khi vừa xuống sân bay thì Kim Cường phát hiện ra một vấn đề.
Hai vị cảnh sát mặc thường phục đã chặn Kim Cường lại.
“Tổng giám đốc Kim, xin lỗi, ông cần đi với chúng tôi một chuyến.” Một cảnh sát mặc thường phục nói.
Kim Cường quả quyết đáp lại: "Không có vấn đề gì. Đồng chí cảnh sát, tôi muốn nói vài câu với con trai của tôi có được không?"
“Được.” Vị cảnh sát nói một cách thấu tình đạt lý.
Kim Cường vỗ một cái vào vai của Kim Nhẫm Tuyền: "Sau này con phải làm người thật tốt, sửa đổi tính xấu, sống ở Ma Đô bên kia thật tốt."
Kim Nhẫm Tuyền ngơ ngác nhìn Kim Cường, cuối cùng anh ta yên lặng gật đầu.
Nhìn thấy Kim Cường bị hai cảnh sát mặc thường phục dẫn đi, Kim Nhẫm Tuyền không nhịn được bật khóc, nước mắt rơi như mưa. Lúc này trong lòng anh ta đã hoàn toàn suy sụp, nếu như sớm biết trước được kết quả này thì anh ta cũng sẽ không đi quấy rối Lý Tịch Nhan, càng không bao giờ động đến An Lương.
Chỉ tiếc rằng, có những việc một khi đã xảy ra thì không thể quay lại.
Bên kia, An Lương và Lý Tịch Nhan đang uống cà phê ở Starbucks trong trung tâm Tinh Quang.
Trong nhóm chat bạn thân ở Đế Đô, Vân Hải Dương gửi đến một tin nhắn.
'Vân Hải Dương: @An Lương: Lương ca, chuyện bên này anh làm xong rồi, đúng là công ty kia có vấn đề, nghi ngờ là vi phạm về những khoản vay!"
'Lý Tồn Viễn: Có vấn đề thì tốt rồi!'
'Tiền Tiểu Cương: Chủ động đâm đầu vào chỗ chết sao?'
'An Lương: Cảm ơn Hải Dương.'
'Vân Hải Dương: Không cần khách sáo, thật ra điều này là do quan hệ của chị họ thứ hai của tôi. Công ty này đúng là tự tìm đến cái chết, vốn dĩ đã không sạch sẽ gì mà lại còn dám nhảy ra gây họa.
'An Lương: Đúng là lừa người mà!'
'Vân Hải Dương: Đúng vậy! Quả là lừa người!"
'An Lương: @Mọi người: Đúng rồi, gần đây mọi người nhớ bí mật mua toàn bộ xe của hãng Honda, có chiếc nào mua chiếc ấy. Phải nhớ kỹ là mọi chi phí đều phải thanh toán qua Công ty Đầu tư An Tâm.'
'Tiền Tiểu Cương: Chuẩn bị làm chuyện gì vậy?'
"Lý Tồn Viễn: Bên này chúng tôi vẫn đang xử lý chuyện của các thành viên ở phạm vi bên ngoài. Lương ca, cậu nghĩ tiền vốn của các thành viên bên ngoài là bao nhiêu thì phù hợp?"
'Vân Hải Dương: Tôi cũng muốn hỏi như vậy! Bên tôi đang có nhiều người muốn hỏi vấn đề này."
'An Lương: Nếu như có thể thì tôi hy vọng tiền vốn lần này sẽ là 100 ức. Chúng ta có bốn người, mỗi người 10 ức tiền vốn, tiếp đó mỗi chúng ta sẽ chia phân ngạch của 15 ức cho người của mình. Số tiền mà những phần này chiếm được sẽ được chia đôi cho Công ty Đầu Tư An Tâm. Sau đó, Công ty Đầu Tư An Tâm sẽ chia một nửa số lợi nhuận từ các phân ngạch ấy cho các cậu.'
'Lý Tồn Viễn: Không có vấn đề gì!'
'Tiền Tiểu Cương: Ôi! 15 ức, còn lớn hơn so với tưởng tượng của tôi một chút. Có lẽ đám trẻ trâu bên này sẽ muốn mời tôi tới Thập Tam Tiên Sinh đến điên mất."
'Vân Hải Dương: Anh Tiểu Cương, cầu xin anh hãy mang em theo để cọ xát một chút!'
'Tiền Tiểu Cương: Anh Hải Dương, em xin anh, anh cũng không phải là thiếu tiền, lại còn muốn tham gia vào mấy hoạt động keo kiệt này, anh còn muốn tìm bạn gái không?'
'An Lương: Hồ Tiểu Ngư?'
'Lý Tồn Viễn: Hồ Tiểu Ngư?'
'Tiền Tiểu Cương: Ha ha ha!'