Chương 633: Có qua có lại: Lòng người phức tạp!
Trong nhà Lý Tịch Nhan, cô ấy đang xua tan mây mù, giải thích bản chất tiền bạc trong mối quan hệ cho Lưu Linh nghe.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con có chừng mực mà." Lý Tịch Nhan bổ sung thêm: "Con hiểu suy nghĩ của mẹ, kỳ thật suy nghĩ của mẹ cũng rất có lý."
"Lấy con và An Lương làm ví dụ, anh ấy tình nguyện cho con tiêu tiền là do anh ấy tự nguyện đối xử tốt với con, cho nên chuyện này cũng ăn khớp với lý lẽ trước đó của con." Lý Tịch Nhan chứng minh.
"Nhưng nếu là con chủ động yêu cầu An Lương mua, thậm chí ngay cả khi điều kiện kinh tế của anh ấy không cho phép và còn làm anh ấy tiêu nhiều hơn thì lúc ấy mới là tình huống mẹ nói đến, như vậy không tốt!" Lý Tịch Nhan bổ sung.
Lưu Linh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Giá trị quan của Lý Tịch Nhan tuy rằng lý tính một chút, nhưng không có bất cứ vấn đề gì.
"Mẹ, mẹ thử cái khăn quàng cổ này xem. Nó làm từ một trăm phần trăm lông cừu, sờ vào rất thoải mái, choàng quanh cổ cũng thoải mái lắm đó mẹ. Không phải loại lông cứng làm cổ khó chịu đâu." Lý Tịch Nhan nói.
Sau khi Lưu Linh chấp nhận giá trị quan của Lý Tịch Nhan, bà cũng rất vui vẻ nhận quà tặng của An Lương.
Bên kia, trong công ty xây dựng An Thịnh, An Thịnh Vũ đi tuần tra cùng An Lương, giới thiệu An Lương cho tất cả mọi người để họ cùng làm quen với An Lương, để họ cũng biết An Lương là người nối nghiệp tương lai của Kiến trúc An Thịnh.
Chạng vạng lúc năm giờ rưỡi.
Khách sạn năm sao Holiday.
Công ty xây dựng An Thịnh bao hết khách sạn để tổ chức tiệc ăn mừng. Ngô Chính Phong của công ty Thành Nguyên, Lưu Đức Minh của công ty Minh Đức cùng với tất cả nhóm đầu não của các công ty lớn nhỏ trong Kế hoạch phát triển Tây Thành đều tham gia tiệc mừng của Kiến trúc An Thịnh.
Lúc bấy giờ, An Thịnh đã phong sát công ty thép lẻ, giúp cho danh tiếng của An Thịnh vang xa trong giới tại Thịnh Khánh, còn tạo nên một hình tượng lớn mạnh.
Đã từng là An Thịnh, mặc dù mọi người đều biết An Thịnh có quan hệ cực rộng nhưng không có khái niệm cụ thể.
Hiện tại khái niệm này đã được cụ thể hoá!
An Thịnh Vũ đưa An Lương theo nghênh đón các vị khách, giới thiệu anh với nhân mạch trong giới kinh doanh bất động sản Thịnh Khánh. Suốt hai giờ sau, An Lương có vẻ không có nhớ kỹ một vài người.
Chủ yếu là do có quá nhiều người!
Đương nhiên không nhớ được cũng không sao, chẳng phải có thể hỏi Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp sao?
Trong Tiệc mừng, An Lương đã hoàn toàn trở thành nhân vật chính!
Dù sao tất cả mọi người cũng không phải kẻ ngốc. Bọn họ biết rất rõ sự thay đổi của An Thịnh đến từ An Lương mà không phải từ An Thịnh Vũ.
Trong một góc tại tiệc mừng, một cô gái trẻ nhìn thấy An Lương cùng các đại lão chuyện trò vui vẻ, trong lòng cô ta thầm hít một bụng khí giận.
An Lương cũng không phát hiện ra cô gái trẻ này. Anh cầm một ly Champagne đi đến chỗ Ngô Chính Phong.
Công ty tập đoàn bất động sản Thành Nguyên là siêu cường ở Thịnh Khánh. Xung quanh Ngô Chính Phong cũng có rất nhiều người.
"Chú Phong, chúng ta đi ra ngoài một chút được không?" An Lương gọi.
"Được!" Ngô Chính Phong đáp, sau đó ông ta nói với người bên cạnh: "Thật ngại quá, các vị, tôi xin phép một chút."
An Lương cùng Ngô Chính Phong cầm ly Champagne đi đến vườn hoa phía sau khách sạn Holiday. Vườn hoa này có bể bơi lộ thiên, chỉ tiếc đang là mùa đông nên không có ai bơi cả.
Hai người đi đến bên cạnh viền hồ bơi, ngồi lên ghế dài, thuận tay đặt Champagne trên bàn nhỏ.
"Chú Phong, lần này phải cảm ơn chú rồi!" An Lương nói lời cảm tạ.
"Khách khí quá!" Ngô Chính Phong đáp: "Như Tiểu An từng nói, chuyện nhỏ mà thôi."
Xử lý công ty thép lẻ, đối với công ty Thành Nguyên mà nói, quả thật chính là dễ như trở bàn tay.
"Đúng rồi, chú Phong, số định mức của chuyến xe tiếp theo, chú có thể lấy một phần mười mà chú đã nói trước đó." An Lương nói.
Ngô Chính Phong đã giúp đỡ, Cho dù chỉ là chuyện nhỏ cũng chính là giúp rồi.
Cho nên An Lương có qua phải có lại.
"Bây giờ chúng ta chưa thể xác định phần trăm lợi nhuận cụ thể. Nếu chú Phong lo lắng rủi ro, sau này chúng ta sẽ lại tìm cơ hội hợp tác sau." An Lương thuận miệng nói.
"Lão Phong chú trải mưa gió hơn hai mươi năm, có ngọn gió nguy hiểm nào mà chưa trải qua đâu?" Ngô Chính Phong nói thêm: "Miếng bánh.”
"Chú Phong hơi tham nhé!" An Lương cười trêu chọc.
"Cũng học từ tên nhãi cháu thôi!" Ngô Chính Phong nói đùa: "Vừa rồi lão Minh chế giễu cháu thảm hại, nói cháu lừa lấy năm chỗ đỗ xe ở Skyland của ông ta, ngay cả năm vạn trong thẻ chip cháu cũng không buông tha."
"Chân muỗi đó thơm lắm đúng không chú?" An Lương sung sướng nở nụ cười.
"Đúng vậy! Quả thật rất thơm!" Ngô Chính Phong đáp.
"Chú Phong, xem ra trước mắt thì miếng bánh này đã là lớn nhất rồi. Một phần kia của chú đã là một phần ba trong phần được chia trong tay cháu rồi, chú đã hiểu chưa?" An Lương được chia số định mức là 15 ức.
Anh muốn để cho Ngô Chính Phong số định mức là 5 ức, đúng là rất có lòng!
"Cảm ơn cháu!" Ngô Chính Phong đáp. Ông ta bổ sung: "Chú nghe ý của lão Minh thì thấy ông ta cũng muốn gia nhập, cháu có ý kiến gì không?"
"Thành ý hơi kém một chút." An Lương đáp.
Ngô Chính Phong thở phào nhẹ nhõm. Ông ta tốn 9000 vạn mới tiến vào đến ngưỡng cửa, nếu Lưu Đức Minh cứ tùy tiện ưu đãi đến 200 vạn đã vào được, chắc hẳn trong lòng Ngô Chính Phong sẽ có cảm giác không thoải mái.
An Lương kiểm soát lòng người không tệ. Anh hiểu rằng Ngô Chính Phong đang thăm dò ý kiến của mình cho nên đã thẳng thừng từ chối.
"Chuyến xe này của chúng ta không thiếu tiền, chủ yếu là cần tìm người chịu trách nhiệm. Nếu chú Phong có thể gánh được áp lực thì cháu chia cho chú thêm một chút bánh cũng không phải là vấn đề." An Lương trêu chọc.