Chương 636: Lương ca siêu phàm!
Sân bay quốc tế Đế Đô.
An Lương đã lâu không gặp Liễu Tâm Di.
Lần gặp Liễu Tâm Di trước đó có xảy ra một vấn đề nhỏ, độ thiện cảm với Liễu Tâm Di rơi thẳng xuống 60 điểm. Sau đó hai bên cũng không tiếp tục liên lạc.
Hiện tại lại vô tình gặp một lần nữa ở sân bay quốc tế Đế Đô.
Trước lời nhắc nhở của Liễu Tâm Di, khi An Lương đang chuẩn bị hỏi nguyên nhân, anh cũng cảm giác thấy có nguy hiểm!
Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng thưởng cho chức năng Dự Đoán Nguy Hiểm khả năng đoán trước nguy hiểm ở tương lai khi gặp tình huống xấu.
Ban đầu khi ở trung tâm tài chính Quốc Tế Thịnh Khánh, khi An Lương gặp tai nạn sập thang cuốn, chức năng Dự Đoán Nguy Hiểm đã báo cho anh biết trước giúp An Lương kịp thời tránh được khoảnh khắc nguy ngập, thậm chí còn dư sức cứu được Vân Hinh.
Hiện tại gặp tình huống này, đây là tình huống cực kỳ nguy hiểm!
Chức năng Dự Đoán Nguy Hiểm đã chuẩn bị nhắc nhở An Lương khi người đàn ông phía sau anh có sức uy hiếp.
Khi An Lương biết trước tình hình nguy ngập sắp tới, trong đầu anh rất nhanh đã có phán đoán, hơn nữa bởi vì đã biết trước sắp có nguy hiểm, tình huống này khiến chất adrenaline nhanh chóng chạy khắp người An Lương, chuẩn bị cho các chuyển động cơ thể có cường độ cao.
Giống như dưới tình huống con người gặp nguy hiểm, adrenaline sẽ phân bố nhanh chóng trong cơ thể, từ đó giúp cho con người có đủ sức mạnh, năng lực phản ứng cũng nhanh hơn cùng với tốc độ càng thêm nhanh nhẹn, nhờ đó có thể tránh được càng nhiều mối hiểm nguy càng tốt.
"Cẩn..." Liễu Tâm Di chỉ vừa mở miệng nhắc nhở, An Lương đã ra tay hành động.
Chỉ thấy An Lương rất nhanh đã xoay người sang trái, trước mặt là một gã đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Được sự bổ trợ của việc bùng nổ adrenaline, nắm tay phải của An Lương đánh trúng ngực gã đàn ông đội mũ lưỡi trai với tốc độ cực kỳ nhanh.
An Lương đã bắt chước một quyền này vài lần trong chức năng Dự Đoán Nguy Hiểm!
Tố chất thân thể của An Lương lên đến 11 điểm, đã vượt qua mức cao nhất của người thường; sức mạnh cũng lên đến 10 điểm, đạt chuẩn mức cao nhất của người thường; hơn nữa An Lương còn thuần thục môn kickboxing.
Một quyền này chuẩn xác đánh trúng ngực gã đàn ông đội mũ lưỡi trai. Sức mạnh mãnh liệt xuyên qua lớp bảo hộ lồng ngực, khiến cho tim của gã đàn ông như muốn ngừng đập.
Tay phải của gã đàn ông đội mũ lưỡi trai vừa đưa lên đã bị tay trái của An Lương đè xuống cổ tay, hơn nữa lại lọt vào một đòn rất mạnh khác từ tay phải của An Lương.
Nếu trên hiện trường có người thu âm lại, còn bố trí thiết bị thu âm thì sẽ có thể nghe được tiếng xương gãy lách cách vào khoảnh khắc đòn thế từ tay phải của An Lương đánh vào tay phải của đối thủ.
Chỉ mới hai cú đánh, gã đàn ông đội mũ lưỡi trai chưa kịp phản ứng đã nằm gục xuống thẳng băng. Lúc gã ngã xuống, tay phải của gã rũ ra một cách bất thường, để rơi ra một khẩu súng lục màu đen.
Tuy rằng cả quá trình nói thì rất dài, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong chớp nhoáng khoảng chừng hai giây!
Từ khoảnh khắc Liễu Tâm Di hét lên "Cẩn thận!" nửa chừng đến lúc An Lương giải quyết xong gã đội mũ lưỡi trai chỉ có hai giây đồng hồ mà thôi.
Trong một thoáng An Lương nhìn thấy khẩu súng lục màu đen, anh liền sải bước qua dẫm một cái lên nòng khẩu súng, lại nhìn về phía gã đàn ông đang ngã trên nền đất. Gã này rốt cục là nhằm vào anh hay là gã muốn làm gì khác?
Biến cố như vậy làm cho Liễu Tâm Di cực kỳ bối rối!
Ngay sau đó, Liễu Tâm Di móc một khẩu súng lục ra chĩa vào An Lương: "Không được nhúc nhích!"
An Lương nhíu mày, tuy rằng anh bị Liễu Tâm Di chĩa súng vào, nhưng chức năng Dự Đoán Nguy Hiểm không phát báo động trước, vậy Liễu Tâm Di là tuần tra mặc thường phục hay là tuần tra từ lực lượng liên quan khác?
"Liễu Tâm Di, rốt cục chị là ai?" An Lương trấn định hỏi lại: "Tôi khuyên chị buông vũ khí xuống!"
"Chị xem phim rồi sao?" An Lương tiếp tục nói: "Tốc độ phản ứng của tôi đặc biệt nhanh, tuy rằng tôi không thể né được viên đạn, nhưng trước khi chị có động tác nổ súng, tôi có thể nhìn thấu động tác của chị, cho nên tôi khuyên chị buông súng xuống, tôi có thể có cơ hội giải thích cho chị hiểu."
"Nếu không, chị sẽ không muốn biết kết quả như thế nào đâu!" Tuy An Lương đã khám phá ra thân phận của Liễu Tâm Di nhưng anh cũng không vạch trần, ngược lại còn phối hợp với tình huống trước mắt để diễn trò.
Liễu Tâm Di căng thẳng nhìn An Lương: "Tôi là nhân viên công tác của cục điều tra an ninh quốc gia. Người này là nhân viên khả nghi mà tôi đang theo dõi."
"À!" trong lòng An Lương xác nhận thân phận Liễu Tâm Di, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không tin tưởng: "Buông súng trước đi! Nếu chị thật sự là nhân viên công tác của cục điều tra an ninh quốc gia, vậy hãy buông vũ khí xuống, chúng ta báo cho bên tuần tra xử lý."
Trên thực tế, cơ chế bảo mật của sân bay quốc tế Đế Đô đã sắp khởi động!
Đại bộ phận nhân viên an ninh của sân bay đang ở sơ tán mọi người, tuần tra đóng ở sân bay cũng bắt đầu hành động, tuần tra đặc chủng phòng ngừa bạo lực đã gần đến bên ngoài. Nhưng do Liễu Tâm Di có súng, tuần tra đặc chủng phòng ngừa bạo lực chưa lập tức hành động ngay.
"Tôi chính là nhân viên công tác của cục điều tra an ninh quốc gia." Liễu Tâm Di lại nói: "Tôi sẽ thông báo với bên tuần tra ngay."
An Lương vẫn nương theo cục diện trước mắt mà diễn trò như cũ: "Tôi nói chị bỏ súng xuống! Tôi có thể biểu hiện thành ý trước, tôi sẽ đá súng lục dưới chân đi trước, tốt nhất chị không nên có hành động nào khiến tôi đặc biệt hiểu lầm!"
"Được!" Nguyên nhân lớn nhất khiến Liễu Tâm Di chĩa súng vào An Lương là vì dưới chân An Lương có khẩu súng lục.
Mặc dù Liễu Tâm Di không cho rằng An Lương có ý uy hiếp, cô ấy cũng lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới phải chĩa súng vào An Lương, đề phòng An Lương nhặt súng lên.
Ở quốc gia này, súng ống là loại hàng bị nghiêm cấm. Ngoài một số ít nhân viên công tác phía chính phủ sử dụng ra, những người khác tuyệt đối không được phép sở hữu, vậy nên Liễu Tâm Di mới đề phòng An Lương.