Chương 637: Ngả bài!
Thời điểm Liễu Tâm Di và An Lương còn đang giằng co, lực lượng tuần tra của sân bay quốc tế Đế Đô đã cách ly hiện trường hoàn toàn, hơn nữa còn đang đợi tiếp viện đến sau.
Qua chức năng Dự Đoán Nguy Hiểm, An Lương xác định Liễu Tâm Di không định nổ súng, đương nhiên anh tin tưởng thân phận do Liễu Tâm Di tự khai. Anh liền đá súng lục dưới chân về phía Liễu Tâm Di.
Khẩu súng lục màu đen dừng ở vị trí giữa hai người.
Liễu Tâm Di thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cũng buông súng lục xuống.
An Lương thấy Liễu Tâm Di thả tay cầm súng xuống, anh mới dò hỏi: "Người này rốt cục là như thế nào, tôi vừa mới cho rằng gã sẽ gây bất lợi cho tôi đấy!"
Liễu Tâm Di mắc bệnh nghề nghiệp, cô hỏi lại: "Tại sao anh lại cảm thấy là gã gây bất lợi cho anh?"
Khóe môi An Lương cong lên, anh nhìn thấu ý tứ của Liễu Tâm Di chỉ trong một giây. Cô ấy đã hoài nghi thân phận của anh rồi sao?
Nếu Liễu Tâm Di là nhân viên công tác của cục điều tra an toàn quốc gia, vậy tên giang hồ mà hai người đã gặp trong lần đầu hẹn nhau đi ăn chẳng lẽ cũng là nhân viên của cục điều tra an toàn quốc gia đóng giả hay sao?
Vì thế đó là lý do độ thiện cảm với Liễu Tâm Di lúc bấy giờ đã giảm xuống rất nhanh sao?
Như vậy xem ra đã giải thích được chuyện ấy rồi!
"Thân phận của người này là gì?" An Lương lại hỏi.
Liễu Tâm Di không trả lời An Lương, trước hết cô thu lại khẩu súng lục trên mặt đất, rồi lại gỡ băng đạn xuống: "Cậu nên cảm thấy mình may mắn. Khẩu súng này không hề lên đạn, nếu không động tác vừa nãy của cậu là vô cùng nguy hiểm!"
Vô nghĩa!
Chức năng Dự Đoán Nguy Hiểm đã biết trước tình huống nguy hiểm trong tương lai!
An Lương há có thể không biết lúc ấy khẩu súng lục này chưa hề được lên đạn sao?
Lúc Liễu Tâm Di đang đáp lời An Lương, vài viên tuần tra đặc chủng phòng ngừa bạo lực đã tiến đến. Một người trong đó dò hỏi: "Các anh chị là người nào?"
Tuần tra đặc chủng phòng ngừa bạo lực cũng không đến mức không hỏi trắng đen đã thẳng thừng áp chế hai người, bởi vì biểu hiện của hai người đều rất bình thường, đặc biệt là khi Liễu Tâm Di đã thu hồi vũ khí.
Liễu Tâm Di lấy ra một xấp giấy chứng nhận, ý bảo đội tuần tra đặc chủng phòng ngừa bạo lực xem xét: "Cục điều tra an toàn quốc gia, Phòng điều tra tội phạm xuyên quốc gia, Liễu Tâm Di."
Sau khi xem xét giấy chứng nhận xong, người lên tiếng hỏi của đội tuần tra đặc chủng phòng ngừa bạo lực liền lập tức phản hồi: "Xin chào, đồng chí Di, xin hỏi chúng tôi có thể trợ giúp được gì cho cô?"
Liễu Tâm Di quan sát đám đông vây xem xung quanh rồi đáp: "Trước tiên hãy sơ tán đám đông, xác định chuyện này là diễn tập thực chiến chống khủng bố đặc biệt. Ngoài ra, tôi cũng cần một phòng thẩm vấn nữa."
"Được." Người tra khảo của đội tuần tra đặc chủng phòng ngừa bạo lực đáp.
An Lương bên cạnh mở miệng nói: "Tôi cho rằng chị cần thêm một xe cứu thương. Vết thương của người này hẳn là rất nghiêm trọng, xương cánh tay phải của gã đã gãy, lồng ngực cũng có thể bị nứt xương."
Kỳ thật An Lương còn chưa nói hết!
Nghiêm trọng nhất chính là việc lực đạo từ nắm đấm trong một quyền vừa vặn đánh trúng ngực gã đàn ông kia đã xuyên qua xương sườn bảo vệ lồng ngực, làm cho trái tim của đối phương đột ngột va vào khung xương sườn, từ đó dẫn đến tim bị ngừng đập đột ngột và bị sưng to lên.
Liễu Tâm Di thoáng nhíu mày: "Cậu xuống tay có hơi tàn nhẫn đấy!"
An Lương hừ nhẹ: "Tên khốn này đeo khẩu trang còn đội mũ lưỡi trai, giấu đầu hở đuôi, chỉ nhìn thôi cũng biết không phải là người tốt. Mặt khác, người này chắc chắn không phải là người nước chúng ta."
"Làm sao cậu biết?" Liễu Tâm Di kinh ngạc.
"Nếu tôi đoán không lầm, gã hẳn là người Thái Lan có đúng không?" An Lương đáp.
Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp cung cấp thông tin liên quan còn có thể đoán sai sao?
Liễu Tâm Di nhìn chằm chằm An Lương: "Tôi cũng cần cậu viết một bản tường trình, không thành vấn đề chứ?"
"Tôi nói có vấn đề thì chị sẽ thả tôi đi sao?" An Lương hỏi lại.
"Sẽ không có chuyện đó." Liễu Tâm Di thẳng thắn đáp.
"Vậy thì chẳng phải là không thành vấn đề à?" An Lương châm chọc. Anh vừa châm chọc xong liền nhận được điện thoại gọi đến. Cuộc điện thoại hiển thị là của nhân viên phục vụ của chung cư quốc tế Vân Cảnh gọi.
"Tôi có thể nghe máy chứ?" An Lương tuy hỏi xin phép nhưng không đợi trả lời, anh đã nhấc máy nghe điện thoại ngay.
"Chào anh, anh An, xe đưa đón mà chúng tôi sắp xếp đã sắp đến rồi, nhân viên của xe đưa đón đang ở quầy phục vụ trước cửa quốc nội, cầm bảng hiệu đón anh." Vân Cảnh quốc tế.
An Lương đáp lại nói: "Tạm thời không cần đón nữa. Phí đón tiếp lần này cứ ghi lại. Bên này tôi có vài vấn đề với cảnh sát tuần tra."
"Xin hỏi anh An có cần quốc tế Vân Cảnh chúng tôi giúp một tay không, chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ tư vấn pháp luật chuyên nghiệp và các vấn đề liên quan." Chuyên viên chăm sóc khách hàng của chung cư quốc tế Vân Cảnh lập tức quan tâm hỏi han.
An Lương từ chối đáp: "Cảm ơn nhưng không cần đâu. Ngại quá, bên này tôi có chuyện. Tạm biệt!"
Sau khi cúp điện thoại, An Lương nhìn về phía Liễu Tâm Di nói: "Chúng ta cũng đến thẳng bệnh viện?"
"Ừm." Liễu Tâm Di gật đầu.
Khi xe cứu thương đến, nhân viên đặc chủng tuần tra phòng chống bạo lực điều tra người hiềm nghi xác định không còn vấn đề gì xong lại vẫn phái hai nhân viên đặc chủng đi theo Liễu Tâm Di đến bệnh viện.
Thứ nhất là để trông coi người hiềm nghi, thứ hai là để xác định thân phận của Liễu Tâm Di.
An Lương ngồi trong xe cứu thương cùng Liễu Tâm Di, anh dò hỏi: "Đến tột cùng thì người này là tình huống gì?"
Trước khi Liễu Tâm Di trả lời An Lương lại mỉa mai nói: "Sân bay quốc tế Đế Đô thì sao, gã thậm chí còn mang theo súng mà các người vẫn còn kiêu ngạo với cơ chế kiểm tra an toàn bảo mật của mình nữa à?"