Chương 655: Lương ca làm thế nào để kiếm tiền hời
An Lương chỉ tốn chưa tới một phút đồng hồ từ khi quyết định mua hàng đến lúc quẹt thẻ xong, sau đó lại chỉ tốn thêm năm phút để giải đá. Vận may của An Lương cũng rất tệ, đen đủi giống y như Lưu Hưng Bang.
Chỉ vừa năm phút trước bỏ ra 200 vạn để mua một khối đá phỉ thúy nguyên thạch, vậy mà giờ lại thành một đống đá vụn, không đáng một đồng!
Khổng Đức Nghĩa làm bộ làm tịch nói: “Em trai, vận may của cậu không tốt lắm!”
An Lương thầm cười khẩy, anh đã nhận ra vấn đề!
Tuy nhiên, trước khi An Lương phát điên, Lưu Hưng Bang đã mở miệng trước một bước: “Ông chủ, tôi cảm thấy không phải vận may của anh bạn này không tốt, mà là vận may của ông không tốt đó.”
Khổng Đức Nghĩa cau mày: “Cậu có ý gì?”
“Tôi có ý gì à?” Lưu Hưng Bang cười khẩy: “Ý tôi là bây giờ ông có hai sự lựa chọn.”
“Một là trả lại y nguyên chi phí cho tôi và anh bạn này của tôi, hơn nữa dựa theo quy tắc ‘làm giả đền gấp ba’ mà bồi thường.” Lưu Hưng Bang tiếp lời.
“Ha! Thằng ranh con muốn lừa bịp tống tiền à?” Khổng Đức Nghĩa cười gằn: “Cậu có biết ở đây là đâu không?”
Lưu Hưng Bang cười khẩy: “Có vẻ như là ông chọn con đường thứ hai. Được thôi, vậy cứ dựa theo con đường thứ hai mà đi. Ông bị nghi ngờ lừa đảo người tiêu dùng, hơn nữa số tiền liên quan là vô cùng lớn. Tôi đã thông báo cho cảnh sát, ông cứ ở đó mà đợi đi!”
“Ha!” Khổng Đức Nghĩa vẫn cười khẩy như trước: “Tưởng ông đây dễ dọa chắc? Phan Viên chúng tôi có quy tắc của Phan Viên. Tôi vừa mới nói rồi, đã quyết định bỏ tiền ra, lời hay lỗ tự chịu.”
Một số người đang vây xem nhao nhao lên tiếng ủng hộ.
“Đúng vậy, quy tắc của Phan Viên chúng tôi chính là như thế!”
“Chàng trai trẻ này không thật thà gì hết, đã thua cược đá rồi còn không chịu nhận sao?”
“Chàng trai trẻ, nghe tôi khuyên một câu, mấy chuyện kiểu may rủi này, nếu vận may của cậu không tốt thì không thể trách ai được!”
Lưu Hưng Bang bình tĩnh trả lời: “Tôi nhắc nhở mọi người trước, bây giờ ai còn nói đỡ cho ông chủ Khổng, lát nữa sẽ xem như đồng lõa trong vụ lừa đảo này mà xử lý. Tôi tổng cộng đã chi ra 309 vạn, người anh em này đã tiêu 200 vạn, tổng số tiền lừa đảo lên tới 509 vạn. Theo quy định pháp luật của nước ta, số tiền lừa đảo vượt quá 50 vạn thuộc mức ‘số tiền cực kỳ lớn’.”
Lưu Hưng Bang tiếp tục nói: “Mức hình phạt cân nhắc cho ‘số tiền cực kỳ lớn’ là phạt tù từ mười năm trở lên cho tới tù chung thân, bên cạnh đó còn có thể bị phạt tiền hoặc tịch thu tài sản.”
“Căn cứ theo hành vi lừa đảo 509 vạn của ông chủ Khổng thì khả năng cao sẽ bị tù chung thân, bên cạnh đó bị tịch thu tài sản. Mức hình phạt cân nhắc dành cho đồng phạm có thể là từ ba đến mười năm tù. Nếu không muốn bị liên lụy, tôi đề nghị các anh rời đi ngay bây giờ.” Lưu Hưng Bang điềm tĩnh nói.
Vốn dĩ trong đám người vẫn còn có tiếng ủng hộ ông chủ Khổng, nhưng sau khi Lưu Hưng Bang nói xong, lập tức im lặng ngậm miệng, thậm chí còn lén lút bỏ đi.
Chuyện này không liên quan gì đến đúng hay sai, bởi vì đơn giản là họ không đánh cược nổi!
Ngộ nhỡ là thật thì sao?
Nếu thật sự bị xem là đồng phạm, phạt tù từ ba đến mười năm thì sao?
Đó không phải là lỗ chết à!
Lưu Hưng Bang nhìn một toán người nhiều chuyện hóng hớt lặng lẽ rời đi, lại nhìn về phía Khổng Đức Nghĩa: “Ông chủ Khổng, ông đã thua rồi, hiểu chưa?”
Sắc mặt Khổng Đức Nghĩa biển đổi, ông ta hừ lạnh: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì. Tôi sẽ lập tức liên hệ báo án với cảnh sát. Cậu mới là kẻ tình nghi dọa dẫm chiếm đoạt tài sản.”
“Xin cứ tự nhiên.” Lưu Hưng Bang trả lời: “Tất cả đá ngọc bích của ông đều là đá đã cắt ra, sau đó sử dụng máy in 3D để sửa chữa đống đồ giả này.”
“Mặc dù chúng gần như là ‘lấy giả tráo thật’, nhưng giả chính là giả. Tôi đã quay video lại để đối chứng, hơn nữa còn để lại bằng chứng. Đợi cảnh sát đến, tôi hy vọng lúc đối mặt với cảnh sát, ông vẫn có thể tỏ ra kiên quyết như vậy.” Lưu Hưng Bang đáp lại.
An Lương ở một bên xem kịch vui, đây là kẻ cắp gặp bà già à?
Khổng Đức Nghĩa nghĩ rằng Lưu Hưng Bang là một con dê béo bở, kết quả Lưu Hưng Bang mới là thợ săn, mục đích là để lừa ngược lại Khổng Đức Nghĩa?
Sắc mặt của Khổng Đức Nghĩa trở nên cực kỳ khó coi, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mình bị nhìn thấu!
“Rốt cuộc cậu là ai?” Khổng Đức Nghĩa nhìn chằm chằm vào Lưu Hưng Bang.
“Tôi nói rồi, tôi tên là Lưu Hưng Bang!” Lưu Hưng Bang trả lời: “Nhưng người giang hồ gọi tôi là Quỷ Thủ Lục!”
“Hóa ra là ngài Quỷ Lục!” Khổng Đức Nghĩa thở dài một hơi: “Ngài Quỷ Lục, tôi đầu hàng, xin hãy chừa cho tôi một con đường sống.”
“Tôi không phải đã cho ông một con đường sống rồi hay sao?” Lưu Hưng Bang đáp lại.
Khổng Đức Nghĩa cầu xin: “Ngài Quỷ Lục, tôi làm sao có nhiều tiền như vậy được, tôi sẽ trả lại tiền cho các cậu, các cậu có thể tùy ý chọn một trong số những món đồ có tại cửa hàng, xin ngài Quỷ Lục giơ cao đánh khẽ.”
“Con người ông hơi thiếu chân thành!” Lưu Hưng Bang phỉ nhổ: “Vừa cầu xin tôi tha cho ông một con đường sống, vừa gài tôi như vậy, ông còn không biết trong cửa hàng của mình có những thứ rác rưởi gì hay sao?”
“Cho ông một cơ hội nữa, trả lại tiền đồng thời mua lại ngọc bích đã được mở ra của chúng tôi với giá giống y như vậy. Chúng ta phải ký hợp đồng, hiểu không?” Lưu Hưng Bang nhìn chằm chằm đối phương.
Khổng Đức Cảnh bất lực gật đầu: “Cảm ơn ngài Quỷ Lục.”
An Lương ở bên cạnh chen vào: “Vậy là lần đầu tiên tôi cược đá mà đã kiếm lời rồi sao?”
Kiếm tiền kiểu này cũng được lắm!
Hóa ra Lương ca đúng là có thể trúng mánh được hời!
Lưu Hưng Bang cười nói: “Chúc mừng người anh em được hời 200 vạn!”
“Khách sáo rồi!” An Lương cười đáp lại: “Chia cho cậu một nửa?”
“Khách sáo quá!” Lưu Hưng Bang từ chối: “Phần của tôi nhiều hơn, cậu chia cho tôi một nửa, chẳng phải tôi cũng phải chia cho cậu một nửa sao? Ông đây đếch cần!”
“Cũng thú vị đó!” An Lương cười đáp lại.
Lưu Hưng Bang này thực sự rất thú vị!
Anh ta tự bố trí cục diện này, nhân tiện còn giúp An Lương kiếm tiền. Nếu anh ta không kéo theo An Lương thì 200 vạn này không phải là đã thuộc về tên lừa đảo Khổng Đức Nghĩa kia rồi sao?
“Làm quen lại một chút, tam giáo cửu lưu Lưu Hưng Bang, biệt danh Quỷ Thủ Lục, nghề nghiệp là người xử bọn lừa đảo, chuyên chạm trán với những kẻ buôn bán bịp bợm!”
Làm quen lần nữa.
An Lương nhướng mày, chuyên chạm trán với những kẻ buôn bán bịp bợm?
Người tài giỏi như thế có thể lôi kéo chống lại hành vi của xe hơi Honda!
Khi An Lương đang cân nhắc lôi kéo Lưu Hưng Bang nhập bọn thì nhận được cuộc gọi từ Lý Tồn Viễn.
“Này, Tồn Viễn!” An Lương nói trước: “Làm sao cậu biết tôi đến Đế Đô?”
“Cậu đang ở Đế Đô?” Lý Tồn Viễn có chút sửng sốt.
"Hả!” An Lương hỏi ngược lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Lương ca, cậu ở Đế Đô là tốt rồi. Chúng tôi gặp chút chuyện, nếu không xử lý ổn thỏa, chúng ta có thể bị ‘nhổ lông dê’ đó!” Lý Tồn Viễn giải thích.
“Chúng ta bị ‘nhổ lông dê’?” An Lương nghi ngờ: “Chuyện gì vậy?”